Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH

Welcome to Nghé B2's forum!
 
Trang ChínhPortalGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Lớp B2 Tổ Chức Đi Đầm Sen!Nghé B2 đăng kí nhanh nhanh..... Liên hệ : 0121 738 4823 (Gặp Vũ nha !!) Zui lắm ah Đăng kí liền nha! Smile
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[�] vui cùng xóa sạch Mon Jul 04, 2011 11:16 am
[�] kinh nghiem choi sky garden Sat Jun 25, 2011 8:33 pm
[�] don phuong mot tinh yeu Fri May 27, 2011 3:05 pm
[�] Những chú ý khi viết văn teen nên "ngâm cứu" Mon May 16, 2011 6:58 am
[�] Hình Nghé đi Đầm Sen mùng 3 tết nè (Hottttttt) Wed May 11, 2011 9:41 pm
[�] Hướng dẫn Cài đặt The Sims 2 Full bằng hình ảnh Sun May 08, 2011 9:18 am
[�] HƯỚNG DẪN DOWNLOAD OBJECTS - TOOLS – MOD – CLOTHES FOR THE SIMS 2 Sun May 08, 2011 8:20 am
[�] Danh sách Cheat The Sims 2 + Exp Sun May 08, 2011 8:10 am
[�] The Sims 2 Collection Download (Reupload) Sun May 08, 2011 8:04 am
[�] Lots complete Sun May 08, 2011 7:45 am
[�] Download The Sims 1 Collection Sun May 08, 2011 7:21 am
[�] Những nỗ lực tuyệt vọng của Đức cuối Thế chiến II (4) Fri Apr 29, 2011 5:53 pm

Share | 
 

 Đêm tân hôn đến muộn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
sneak
Tài Năng
Tài Năng
sneak

Thanks : 299
Points : 26021
Reputation : 6
Join date : 01/02/2011
Tuổi : 30
Status : Tiền bạc chỉ mang lại đau khổ vì vậy bạn hãy đưa hết đau khổ của bạn cho tôi

Đêm tân hôn đến muộn Empty
Bài gửiTiêu đề: Đêm tân hôn đến muộn   Đêm tân hôn đến muộn Icon_minitimeWed Apr 27, 2011 5:26 pm

Thấy Quế Lâm vẫn im lặng, Hoài Bảo gợi chuyện:

- Hôm nay mẹ có điện thoại qua không vậy Quế Lâm?

Quế Lâm gật đầu, rồi cô nói luôn:

- Mẹ có gọi điện qua, nhưng em nói anh đang ngủ.

Hoài Bảo ân cần:

- Cám ơn em.

Nhìn Hoài Bảo với ánh mắt tự tin, Quế Lâm hỏi anh:

- Trước khi cưới em, có phải anh cũng có ý định quên Bách Điệp, có phải không?

Hoài Bảo hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng đáp:

- Đúng như vậy.

Quế Lâm hỏi tiếp:

- Còn bây giờ? Anh vẫn còn quan tâm đến Bách Điệp, có phải không? - Thật chậm rãi, Quế Lâm nói tiếp - Em không ghen, nhưng em cũng không muốn bị anh lừa gạt. Em không muốn mọi chuyện càng lúc càng rắc rối thêm và những sai lầm lại cứ tiếp diễn.

Hoài Bảo cười gằn, hỏi:

- Em muốn anh chấm dứt với cô ấy phải không? Điều này anh cũng biết là mình không được phép làm như vậy. Nhưng vì hiện nay cô ấy đang bị trọng thương, mà vết thương ấy là kết quả từ một vết thương lòng do anh gây ra nên mới xảy ra cớ sự như vậy.

Quế Lâm nghe lòng buồn buồn, bởi vì anh không xem cô là một người vợ đúng nghĩa của anh. Có lẽ trong mắt Hoài Bảo, cô chỉ là cái gai anh muốn nhổ bỏ thì đúng hơn. Nhưng nghĩ lại, cô lại cho rằng điều đó chưa hẳn đúng, vì anh vẫn đối xử dịu dàng với cô và tình thế này cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Trông vẻ mặt anh cũng rất tội nghiệp. Có lẽ cô sẽ chờ thêm một thời gian nữa để trả lời cho bao nhiêu câu hỏi đang ngổn ngang trong lòng mình.

Nhìn lại mình và Hoài Bảo, cô thấy hai người thật không giống một đôi vợ chồng mới cưới chút nào hết. Hai người có vẻ quá gượng ép, nếu không muốn nói là thật sự quá xa lạ. Dùng dằng một lúc nhưng rồi Quế Lâm cũng hỏi anh:

- Anh Bảo à! Mình không giống như bao nhiêu cặp vợ chồng khác, đúng không?

Nghe Quế Lâm hỏi như vậy Hoài Bảo cũng thầm suy nghĩ. Hiện tại Bách Điệp đang đau khổ như vậy, anh không có tâm trí đâu mà đi ôm ấp một người phụ nữ khác, cho dù đó là một cô gái dịu dàng, thùy mị như Quế Lâm. Anh không đành lòng làm tổn thương đến cả Quế Lâm và Bách Điệp, nên anh đắn đo một lúc rồi nói:

- Quế Lâm! Xin em hãy hiểu cho anh. Xin em hãy cho anh thêm một thời gian. Anh không muốn hai người phụ nữ cùng chịu khổ vì anh.

Quế Lâm gật đầu. Giờ cô đã hiểu những suy nghĩ của anh nên nói thẳng:

- Em biết anh là một người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy em không phản đối. Nhưng trước mặt mẹ, chúng ta phải cư xử như thế nào?

Hoài Bảo nói với vẻ mặt thật tội:

- Thì chúng mình vẫn là vợ chồng chứ sao.

Quế Lâm lại hỏi tiếp:

- Vậy anh muốn kéo dài tình trạng này đến bao giờ? Cho đến khi anh có một quyết định đúng đắn khác phải không?

Hoài Bảo gật đầu, nhưng có một chút lưỡng lự. Mặc dù giờ đây anh không yêu Quế Lâm, nhưng trong thâm tâm anh cảm thấy rất quý trọng cô và lường gạt cô là một chuyện mà anh không bao giờ muốn làm. Nếu thật sự sau một thời gian, Bách Điệp đã hết bệnh có lẽ anh sẽ trở về bên cạnh Quế Lâm với đúng nghĩa của từ vợ chồng. Còn nếu Bách Điệp vì tình sâu nghĩa nặng với anh mà không chịu chữa cho lành đôi chân thì anh đành phải chia tay với Quế Lâm thôi. Chính vì như thế, anh lại càng phải gìn giữ sự trong trắng cho Quế Lâm. Từ những suy nghĩ đó, Hoài Bảo nói với Quế Lâm:

- Quế Lâm! Khi anh chưa có một quyết định dứt khoát nào, chúng ta hãy xem nhau là bạn nhé. Em cứ ở phòng đó đi. Anh sẽ dọn sang phòng khách để ngủ vậy. Dù trên danh nghĩa và theo pháp luật, chúng ta đã là vợ chồng rồi, nhưng trong tình cảm, anh không muốn lường gạt ai hết, em hiểu không?

Quế Lâm mỉm cười, nụ cười như đồng tình với giải pháp mà anh vừa đưa ra, nó cũng hợp với những suy nghĩ của cô. Có như vậy thì hai người mới có thể cảm thấy thoải mái. Qua một thời gian, có lẽ ly dị sẽ là một giải pháp tiếp theo, vì hai người vẫn không có gì để níu kéo nhau.

Coi như đã thỏa thuận xong, Quế Lâm mạnh dạn hơn:

- Anh thẳng thắn như vậy làm em phục anh vô cùng. Mình có thể xem nhau như bạn, điều đó cũng là quý lắm rồi. Em sẽ giúp anh lo chuyện cơm nước, giặt giũ và coi sóc nhà cửa.

Rồi Hoài Bảo tiếp lời:

- Còn nhiệm vụ của anh là chu cấp tiền bạc mỗi tháng cho em trong thời gian em còn đi học - Rồi anh nói có vẻ răn đe - Em không được quyền từ chối anh đâu đấy nhé!

Quế Lâm cũng mỉm cười trước câu đe dọa của anh:

- Còn anh, nếu cần gì xin anh cứ nói, em sẽ sẵn sàng phục vụ. Chỉ trừ một chuyện...

Nghe qua, Hoài Bảo cũng cảm thấy tức cười. Đời thuở vợ mà lại ra điều kiện cấm chồng chuyện đó, hỏi có trái khuấy không chứ!

Thấy vẻ mặt cười cười như giễu cợt nhưng cố nén của Hoài Bảo, Quế Lâm nghe thẹn thùng bởi câu nói của mình. Không biết làm gì hơn, cô đành đứng lên nói:

- Em mang chăn gối sang phòng khách cho anh nhé. Rồi em ngủ trước luôn à.

Nhìn vẻ mặt e thẹn của Quế Lâm, Hoài Bảo ghẹo cô:

- Vợ ơi! Vợ nói chuyện anh nghe mắc cười quá đi!

Quế Lâm biết là Hoài Bảo chỉ muốn đùa với mình thôi, nhưng vì e thẹn quá nên cô làm vẻ nghiêm chỉnh:

- Em không muốn anh gọi em như vậy nữa đâu nghen.

Hoài Bảo ghẹo thêm:

- Chứ muốn gọi bằng gì? Bà xã được không?

Quế Lâm quay lại nguýt dài anh:

- Nếu anh còn gọi như vậy nữa thì em sẽ nói cho mẹ biết tất cả mọi chuyện đó.

Hoài Bảo làm ra vẻ sợ sệt:

- Vậy anh phải gọi em là gì cho đúng đây?

Giọng Quế Lâm từ trong phòng vang ra:

- Gọi bằng Quế Lâm là được rồi!

Hoài Bảo cười, hỏi vọng vào:

- Nếu có mẹ anh thì sao?

Quế Lâm đáp lửng:

- Thì... tùy anh.

Còn lại một mình, Hoài Bảo ngồi cười trước sự trẻ trung hồn nhiên của Quế Lâm, nó đã làm cho anh cảm thấy như mình trẻ lại. Anh lại muốn được gần gũi, trò chuyện nhiều hơn với cô. Cảm giác này là thế nào đây...?

Hôm nay bà Khoa gọi vợ chồng Hoài Bảo về nhà dùng cơm với bà vì từ ngày đám cưới đến giờ, cả hai vợ chồng đều chưa ghé thăm bà lần nào, bà cảm thấy buồn lắm.

Nhớ lời mẹ dặn, chiều nay từ công ty, Hoài Bảo về thẳng nhà luôn mà không ghé qua nhà Bách Điệp. Về đến nhà, anh thấy cửa còn đóng im lìm. Vậy là Quế Lâm chưa về. Nhìn đồng hồ, thấy đã hơn năm giờ, gương mặt Hoài Bảo lộ vẻ lo lắng, anh sợ có chuyện không hay gì xảy ra cho cô.

Hay là cô đã đi chơi? Nhưng rồi Hoài Bảo gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nếu cô có ý muốn đi chơi, chắc chắn cô sẽ báo trước với anh. Nhưng mà thường ngày, anh nào có thấy cô có bạn bè gì đến chơi đâu? Rồi chợt nghĩ đến chuyện hôm nay, mẹ đã báo trước thế mà Quế Lâm còn về trễ như thế này, vậy những ngày khác, khi không có anh ở nhà chắc đến sáu, bảy giờ cô mới đi học về lắm. Càng nghĩ, Hoài Bảo càng thấy bực bội trong lòng.

Chợt có tiếng xe quen thuộc của Quế Lâm về tới. Nét lo lắng trên mặt Hoài Bảo dần dãn ra, anh ngồi đợi cô với điếu thuốc trên môi.

Quế Lâm tung tăng đi vào nhà với gương mặt rất vui. Nhìn vẻ mặt cô, tự dưng Hoài Bảo chợt bực bội, anh lớn tiếng:

- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Quế Lâm vẫn vô tư:

- Đã hơn năm giờ rồi.

Hoài Bảo lại hỏi tiếp:

- Chẳng lẽ cô không nhớ hôm nay là ngày gì sao?

Quế Lâm ôm sát chiếc cặp sách vào lòng, giọng cô hơi ngại ngùng:

- Em cứ nghĩ là bảy giờ anh mới về đến, nên em đi ăn chè với mấy nhỏ bạn, về trễ một chút.

Hoài Bảo càng lớn tiếng hơn:

- Bình thường cô muốn đi với ai thì đi, không ai cấm cản. Nhưng hôm nay đã biết phải về ăn cơm với mẹ mà cô cũng không chịu nhớ giùm.

Quế Lâm vẫn mềm mỏng:

- Em nhớ chớ.

Hoài Bảo dịu lại:

- Vậy sao không mau lên thay đồ đi? Có biết tôi chờ đã lâu lắm rồi không?

Quế Lâm chớp chớp mắt:

- Em xin lỗi. Anh đợi em một chút thôi, em sẽ xuống ngay.

Nhìn dáng Quế Lâm đi vào phòng, Hoài Bảo chợt để ý thấy hình như dạo này cô hơi mập ra, đôi má ửng hồng, trông cô dường như lúc nào cũng thoải mái và vui vẻ.

Quế Lâm đi ra với trang phục là chiếc quần Jean đen ôm sát đôi chân thon dài của cô, cùng chiếc áo thun màu trắng càng làm tăng thêm nét trẻ trung của mình.

Hoài Bảo đứng quan sát cô thật lâu, anh cảm thấy càng lúc mình càng bị cô thu hút với một sức hấp dẫn mãnh liệt. Quế Lâm như hơi ngại ngùng trước ánh mắt của anh, cô nhắc khéo:

- Đi được chưa anh Bảo?

Hoài Bảo như chợt tỉnh, anh hơi ngượng đứng lên:

- Mình đi thôi!

Đây là lần đầu tiên ngồi sau xe Hoài Bảo, Quế Lâm chẳng dám đụng vào người anh. Cô cố giữ thăng bằng bằng cách kềm thật cứng vào yên sau. Hoài Bảo cũng thấy sự ngại ngùng và giữ ý của cô, anh cảm thấy có chút gì hụt hẫng và bực bội. Vì vậy anh cho xe chạy thật nhanh với ý định đến nhà mẹ càng sớm càng tốt.

Với dòng xe cộ nhộn nhịp buổi chiều, Hoài Bảo lại phải luồn lách khá bạt mạng để chạy cho nhanh làm Quế Lâm sợ quá, cô ôm chặt lấy eo anh lúc nào cũng không biết, đồng thời cô cũng ngồi sát vào anh hơn. Đến khi Hoài Bảo cảm nhận được hương thơm thoang thoảng toát ra từ mái tóc của cô, anh nghe lòng mình lâng lâng chi lạ.

Đến đường quẹo vào nhà mẹ mà Hoài Bảo lại chạy thẳng luôn với một tốc độ rất chậm. Hoài Bảo cũng không hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Còn Quế Lâm vẫn vô tư, tay cô vẫn vịn vào eo anh. Thấy anh đi thẳng, cô nhắc:

- Sao anh không quẹo vào nhà mẹ?

Hoài Bảo kiếm cớ:

- Tiện đường, anh định đi mua cho mẹ mấy trái sầu riêng luôn.

Quế Lâm tin ngay, cô nói:

- Còn xa lắm anh ạ! Từ đây đến chỗ bán phải mất gần mười lăm phút cơ.

Giọng Hoài Bảo ngọt ngào:

- Cũng còn sớm mà.

Quế Lâm lại trách:

- Sao lúc nãy anh lại la em là đã trễ rồi?

Hoài Bảo không trả lời, chỉ khẽ quay lại nhìn cô, môi nở nụ cười khó hiểu.

Quế Lâm chợt nhận ra là mình đang quá gần gũi với anh, không có khoảng cách giữa hai người. Nhanh như chớp, cô rút đôi tay về và thầm trách mình hời hợt, vịn vào người ta nãy giờ mà cũng không nhận ra.

Thấy cử chỉ khác lạ của Quế Lâm, Hoài Bảo hỏi:

- Em làm gì vậy?

Quế Lâm ngu ngơ:

- Em có làm gì đâu?

Hoài Bảo lại hỏi, giọng hơi buồn:

- Em sợ anh lắm à?

Quế Lâm tư lự:

- Em không có.

Hoài Bảo buộc tội:

- Nếu không phải vì sợ anh sao em lại có cử chỉ kỳ lạ như vậy? - Rồi anh nói thêm - Em có nghĩ là cử chỉ khi nãy của em có thể làm anh bị tổn thương không? Anh nói thật, anh muốn gì mà chẳng được vì trên danh nghĩa, anh là chồng của em mà.

Rồi như chưa hết ấm ức, anh nói tiếp:

- Nếu bạn anh mà nhìn thấy anh chở em xa lạ như vậy, không biết họ sẽ nghĩ gì về chúng ta đây. Em có hiểu ý anh không vậy Quế Lâm?

Những lời anh nói cũng đúng chứ chẳng sai, nhưng cô cảm thấy buồn bã trong lòng. Vì thật ra cô cũng khó xử lắm. E dè với anh thì sợ người khác nhìn thấy rồi bàn tán. Còn thân mật với anh thì cô lại chẳng quen. Giờ cô cũng không biết phải cư xử thế nào để anh vừa lòng nữa.

Chỉ có vậy mà mắt cô đã ươn ướt. Thấy cô lặng thinh hoài không nói năng gì, khi ngừng xe ghé vào sạp trái cây Hoài Bảo mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Quế Lâm. Trả tiền xong, để hai trái sầu riêng ở phía trước, anh cho xe chạy chậm lại và hỏi cô:

- Em khóc hả Quế Lâm?

Quế Lâm chối phăng

- Đâu có, em đâu có khóc! Tại có con gì vừa bay vào mắt em thôi.

Hoài Bảo khẳng định:

- Anh không tin đâu, em đừng có gạt anh - Rồi anh nhẹ giọng - Anh nói như vậy có gì đâu mà em phải khóc chứ.

Giọng Quế Lâm buồn tênh:

- Em không biết mình phải làm sao để anh vừa lòng nữa.

Câu nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa có gì đó như hờn trách khiến Hoài Bảo cũng phải suy nghĩ lại những câu nói khi nãy của anh. Thực tế, anh chưa một lần nắm tay cô thì làm sao bảo cô thân mật với anh trước mặt người khác được chứ. Nghĩ ra mình cũng hơi quá đáng nên Hoài Bảo định tìm dịp nào đó xin lỗi cô.

Tuy không muốn nhưng Quế Lâm cũng cố gắng ngồi gần anh hơn một chút, vì cô sợ người ngoài nhìn vào sẽ làm cho anh khó xử.

Đến con đường quẹo vào nhà, Hoài Bảo nhắc:

- Em đừng khóc nữa, kẻo mẹ lại hỏi đấy. Mẹ tinh ý lắm.

- Em biết rồi. Em đâu có khóc nữa.

Nghe câu nói dễ thương của cô, tự dưng Hoài Bảo muốn nắm chặt lấy bàn tay cô để xin lỗi về những nỗi buồn vừa nãy anh gây ra cho cô nhưng lại ngượng nên không dám. Anh chỉ quay lại nhìn gương mặt đã hơi tươi lại một chút nhưng đôi mắt vẫn còn đượm một nỗi buồn.

Xe đã ngừng lại trước nhà. Quế Lâm bước vội xuống. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn ngồi chung xe với anh. Cô đi vào nhà thật nhanh.

Hoài Bảo tay xách hai trái sầu riêng đi vào, anh gọi cô thân mật:

- Em cầm vào cho mẹ, anh ra ngoài một chút!

Quế Lâm cũng ngọt ngào trả lời anh:

- Đưa đây em!

Bà Khoa ngồi trong phòng khách nghe con trai và con dâu nói chuyện ngọt ngào như vậy, lòng cũng mừng thầm.

Quế Lâm vào đến phòng khách, để hai trái sầu riêng lên bàn rồi cô khoanh tay lễ phép chào mẹ chồng:

- Thưa mẹ, con mới qua.

Nhìn con dâu, bà Khoa quan tâm hỏi:

- Hổm rày có gì buồn không con? Còn chuyện học hành thế nào?

Quế Lâm đáp trong khi vẫn còn đứng đó:

- Dạ thưa mẹ, con vẫn khỏe và việc học thì vẫn bình thường.

- Coi con kìa! Ở chung một nhà rồi, con đừng giữ kẽ quá như vậy. Ngồi xuống đi con!

Quế Lâm ngồi xuống cạnh bà Khoa. Mãi vẫn chưa thấy Hoài Bảo vào, bà Khoa hỏi nhỏ Quế Lâm:

- Từ hôm đám cưới đến nay, thằng Bảo nó có bỏ đi chơi đêm không con?

Quế Lâm giấu kín mọi chuyện:

- Dạ không đâu mẹ ạ. Ngoài đi làm ở công ty ra, anh Bảo chẳng đi đâu cả. Nếu có thì ảnh cũng rủ con đi cùng.

Thấy con dâu có vẻ thật thà, bà Khoa chỉ bảo thêm:

- Con nhớ phải để mắt đến chồng con đó. Nó đẹp trai lại có chức có quyền, thiếu gì phụ nữ muốn đeo theo nó đó.

Quế Lâm gật đầu cho mẹ chồng an tâm:

- Dạ, con biết rồi mẹ ạ.

Rồi Quế Lâm chuyển sang đề tài khác, cô không muốn mình phải nói dối bà thêm nữa. Cô hỏi:

- Mấy hôm nay mẹ có khỏe không ạ?

Bà Khoa cười, ánh mắt ngời vẻ hạnh phúc:

- Nhờ đi bộ vào mỗi sáng sớm mà mẹ ăn cảm thấy ngon miệng lắm, ngủ cũng được nữa.

Quế Lâm càng quan tâm hơn:

- Mẹ thức dậy lúc mấy giờ?

- Bốn giờ là mẹ đã dậy rồi. Bốn giờ rưỡi mẹ bắt đầu ra khỏi nhà đi bộ đến khoảng gần sáu giờ thì về nhà - Và bà nói thêm với vẻ tin tưởng - Bác sĩ dặn mẹ là nếu mỗi ngày mẹ đi bộ được khoảng bốn năm cây số thì không cần thuốc thang gì cả. Vì vậy, mẹ mới cố gắng đấy. Nhưng kết quả đúng là khả quan lắm con ạ.

Bà Khoa vừa nói xong câu thì Hoài Bảo từ ngoài vào đến. Anh ngồi cạnh bên bà Khoa, nói giọng vui vẻ:

- Mẹ và vợ con nói chuyện gì mà vui quá vậy? Cho con tham gia với được không?

Bà Khoa vừa cười vừa ghẹo con:

- Mẹ hỏi Quế Lâm coi bao giờ thì nó cho mẹ đứa cháu để mẹ ẵm bồng đây.

Nghe bà Khoa nói như vậy, Quế Lâm ửng hồng đôi má. Cô không dám nhìn Hoài Bảo vì cô biết rằng anh đang đăm đắm nhìn cô.

Đỡ lời cho Quế Lâm, Hoài Bảo nói với mẹ:

- Việc đó để từ từ đi mẹ! Quế Lâm còn phải đi học nữa mà. Tụi con chưa tính đến đâu.

Bà Khoa nhìn con trai, dịu dàng nói:

- Mẹ biết chứ! Mẹ chỉ ghẹo con thôi, chứ Quế Lâm còn trẻ thế này và đang đi học nữa thì vội vã gì - Rồi bà nhìn sang Quế Lâm, hỏi cô - Bao giờ thì con tốt nghiệp hả Quế Lâm?

Quế Lâm nhẹ nhàng đáp:

- Dạ, còn gần một năm nữa mẹ ạ.

Nghe qua, bà Khoa dặn dò thêm:

- Đến khi ra trường thì con hãy vào công ty phụ giúp cho Hoài Bảo luôn. "Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn" mà, con thấy đúng không?

Quế Lâm khẽ đáp:

- Dạ.

Chợt nhớ đến buổi cơm chiều, bà Khoa gọi chị giúp việc:

- Tư à! Tư!

Chị Tư là một phụ nữ tuổi chừng ba mươi mấy, trông rất gọn gàng từ nhà bếp chạy lên khi nghe bà chủ gọi:

- Dạ, bà gọi con?

Thấy chị Tư lên tới, bà Khoa liền hỏi:

- Cơm nước xong cả chưa Tư?

Chị Tư gật đầu:

- Dạ, xong cả rồi bà chủ.

- Vậy thì dọn ra luôn đi nhé.

Chị Tư vừa lui ra vừa đáp:

- Dạ.

Thấy chị Tư vào nhà bếp rồi, Quế Lâm xin phép bà Khoa:

- Mẹ cho con ra sau phụ chị Tư với nhé mẹ.

Bà Khoa không đồng ý:

- Chỉ có mỗi chuyện dọn cơm ra thôi chứ có gì nhiều nhặn đâu mà cần con vào phụ. Hãy ở đây! Nhân có hai đứa ở đây, để mẹ tính xem hôm nào ra Vũng Tàu coi những nhà nghỉ của mình ngoài đó xây dựng đã xong chưa.
style="padding-top: 15px;">class="sig_02">class="sig_03">class="sig">class="signature_div">class="sig_05">class="sig_06">
Về Đầu Trang Go down
 

Đêm tân hôn đến muộn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Đêm tân hôn đến muộn
» Đêm tân hôn đến muộn
» Đêm tân hôn đến muộn
» Đêm tân hôn đến muộn
» Đêm tân hôn đến muộn
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH :: Thế Giới Truyện :: Truyện dài kì-
Chuyển đến 
Create a forum on Forumotion | Internet | Computers | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất