Mãi luôn kề bên em như bây giờ anh nhé, vì có anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.
Anh à, mới đó mà đã 4 năm mình yêu nhau, mới đó mà giờ em và anh đã sắp cùng được đi về chung trên một lối. Thời gian đối với tình yêu của mình sao nhanh thế anh nhỉ. Em không muốn đong đếm bằng ngày tháng, chỉ muốn tính bằng những niềm vui khi mình ở bên nhau, đầy lên trong em mỗi ngày.
Từ những ngày hẹn hò đầu tiên, anh đã thu hút em bởi cái duyên hóm hỉnh, với nụ cười ấm áp. Và em lúc đó giấu nỗi thẹn thùng vào trong gò má ửng hồng mùa đông. Anh còn nhớ không, lần đầu tiên nắm tay em là cái lần anh nói dối, anh bảo anh biết xem bói, em cũng hồn nhiên tin lời anh. Mãi sau này khi yêu nhau, anh mới tiết lộ "vì lúc đó bàn tay em lạnh, anh muốn ủ ấm thôi". Anh thật láu cá nhưng khi ở bên anh em luôn có cảm giác ấm áp, bình yên và tin tưởng vì anh luôn biết cách làm em cười vui.
Em còn nhớ cách đây 2 năm, anh đi công tác đúng dịp sinh nhật em. Em cứ nghĩ sẽ là một ngày bình thường nhưng anh đã làm cho nó trở nên đặc biệt. Anh gửi một bó hoa vào buổi sáng sớm, anh bí mật nhờ bạn bè em tổ chức sinh nhật bất ngờ cho em, và hạnh phúc nhất là khi anh đã gửi cho em cái clip anh hát chúc mừng sinh nhật, anh mặc bồ đồ con thỏ thật đáng yêu, bảo em không được khóc nhè khi sinh nhật vắng anh. Em xin lỗi vì không giữ lời hứa, nhưng là vì em quá hạnh phúc khi có anh kề bên, dù xa nhưng hình ảnh anh vẫn luôn đây, trong ngực trái của em này.
Anh vẫn luôn dịu dàng bên em như thế, quan tâm và ấm áp. Em thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới với niềm vui giản dị: luôn có anh kề bên. Em luôn biết ai là người để em chia sẻ, luôn có người đưa em đi khóc rồi dỗ dành em, luôn có người lo lắng khi em chỉ mới sụt sịt, có người 12h đêm nhắn tin: "Em xuống cổng gặp anh một tí nhé, anh nhớ em không ngủ được", có người nhắc em ăn sáng, mặc ấm mỗi ngày...
Cũng không thiếu lúc giận nhau, nhưng tất cả chỉ làm mình hiểu nhau và yêu nhau nhiều hơn. Cũng có lần em hoang mang lắm, không biết liệu mình có thể cùng đi đến cuối đường không. Anh như đọc được suy nghĩ của em, đã viết tặng em một bài thơ, bây giờ là gia tài của em rồi đấy:
" Có thể nhiều lần mình giận nhau
Đâu có nghĩa mình không cần nhau nữa
Có thể lời yêu, anh vẫn còn dang dở
Nhưng trái tim này hẳn đã thuộc về em.
Những đêm em mi mắt ướt nhèm
Hỏi sẽ phải làm gì nếu anh không là của em mãi mãi?
Sẽ phải làm gì khi lòng hoang hoải
Nếu 1 ngày không còn anh kề bên?
Em dằn vặt cả nỗi niềm không tên
Sợ cả tương lai, cả những ngày xưa cũ.
Anh vụng về biết làm sao mà dỗ
Ôm em vào lòng, thế đã đủ ấm chưa?
Anh chẳng nhớ nhiều những cái của ngày xưa
Chẳng nhớ đã từng nắm tay người con gái khác
Chẳng nhớ đã từng vuốt ve mái tóc lạc
Hay những lần đưa đón ai về
Anh chỉ nhớ một mái tóc thề
Của người con gái đưa áo mưa cho anh chiều hôm đó
Cô gái ngồi bên ô cửa sổ xanh lộng gió
Mắt mơ màng tính chuyện ngày mai
"Em chẳng cần đâu một lâu đài
Chỉ một ngôi nhà có tiếng cười con trẻ
Một bữa cơm chiều canh cá tràu nấu khế
Giấc ngủ an lành ấm áp những ngày đông".
Có những tình yêu tưởng vẫn thắm màu hồng
Nhưng rồi đến lúc rời xa nhau mãi
Anh chỉ biết yêu em thì hiện tại
Và cả những mùa mưa nắng mai sau
Em duyên dáng trong voan cưới cô dâu
Anh trở thành chàng chăn cừu chính thức từ lúc ấy
Có hạnh phúc nào vẹn nguyên hơn vậy
Có nụ cười nào rạng rỡ hơn của em?
Hãy chờ nhé, anh sẽ cho em xem
Rồi các nhóc nhà mình sẽ đặt tên là Kem, là Táo
Lúc lên 3, con sẽ ôm anh và bảo:
"Ảnh đám cưới mẹ và ba sao chẳng thấy con đâu?""
Anh là người đàn ông đặc biệt, luôn làm em thấy mình là người hạnh phúc nhất. Hôm đó, anh đến mang theo một bó hoa hồng nhung đỏ thắm, em ngạc nhiên không hiểu vì sao anh lại tặng hoa cho em một ngày không có gì đặc biệt. Mắt em rơm rớm khi anh nói đây là bó hoa chia tay. Em không tin vào tai mình, cảm giác cả thế giới sụp đổ trước mắt. Em cần một lời giải thích.
"Anh sẽ nói hết. Vì anh không thể chịu nổi nữa. Anh không thể chịu được cái bướng bỉnh trẻ con của em, không chịu nổi tính hay tự ái, hay giận vô cớ".
Nước mắt em lúc đó đã không kìm được nữa. "Chính vì thế, anh muốn chia tay. Từ giờ em sẽ không còn là bạn gái của anh nữa. Chính thức từ lúc này, anh không còn muốn xem em là bạn gái nữa, mà hãy là vợ anh nhé."
Em không tin vào tai mình, anh vừa bảo muốn chia tay cơ mà.
"Anh vừa nói gì?"
Anh nhìn vào bờ môi em run run: "Là vì em quá xấu tính, nên anh quyết định phải cải tạo em thành công dân tốt. Làm vợ anh, em nhé."
Em đấm vào lưng anh, trách anh sao ác thế,đùa giỡn cả những điều như thế. Nhưng đấy là lời cầu hôn đặc biệt nhất mà em biết. Những giấc mơ về hạnh phúc, em tin rồi mình sẽ cùng nhau xây tiếp, bởi vì em luôn có anh kề bên mà.
style="padding-top: 15px;">class="sig_02">class="sig_03">class="sig">class="signature_div">class="sig_05">class="sig_06">