Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH

Welcome to Nghé B2's forum!
 
Trang ChínhPortalGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Lớp B2 Tổ Chức Đi Đầm Sen!Nghé B2 đăng kí nhanh nhanh..... Liên hệ : 0121 738 4823 (Gặp Vũ nha !!) Zui lắm ah Đăng kí liền nha! Smile
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[�] vui cùng xóa sạch Mon Jul 04, 2011 11:16 am
[�] kinh nghiem choi sky garden Sat Jun 25, 2011 8:33 pm
[�] don phuong mot tinh yeu Fri May 27, 2011 3:05 pm
[�] Những chú ý khi viết văn teen nên "ngâm cứu" Mon May 16, 2011 6:58 am
[�] Hình Nghé đi Đầm Sen mùng 3 tết nè (Hottttttt) Wed May 11, 2011 9:41 pm
[�] Hướng dẫn Cài đặt The Sims 2 Full bằng hình ảnh Sun May 08, 2011 9:18 am
[�] HƯỚNG DẪN DOWNLOAD OBJECTS - TOOLS – MOD – CLOTHES FOR THE SIMS 2 Sun May 08, 2011 8:20 am
[�] Danh sách Cheat The Sims 2 + Exp Sun May 08, 2011 8:10 am
[�] The Sims 2 Collection Download (Reupload) Sun May 08, 2011 8:04 am
[�] Lots complete Sun May 08, 2011 7:45 am
[�] Download The Sims 1 Collection Sun May 08, 2011 7:21 am
[�] Những nỗ lực tuyệt vọng của Đức cuối Thế chiến II (4) Fri Apr 29, 2011 5:53 pm

Share | 
 

 Stop, I love you <part I>

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
sneak
Tài Năng
Tài Năng
sneak

Thanks : 299
Points : 25191
Reputation : 6
Join date : 01/02/2011
Tuổi : 30
Status : Tiền bạc chỉ mang lại đau khổ vì vậy bạn hãy đưa hết đau khổ của bạn cho tôi

Stop, I love you <part I> Empty
Bài gửiTiêu đề: Stop, I love you <part I>   Stop, I love you <part I> Icon_minitimeTue Feb 15, 2011 12:32 pm

Tôi là Triệu Du, năm nay học lớp 12 của trường Minh Khai. Ngoài ra, tôi còn dc biết đến với cái tên Hilary Jáques. Vì sao ư? Vì tôi sở hữu 1 nửa dòng máu Pháp từ mẹ, 1/4 dòng máu Thuỵ Sỹ từ bà ngoại và 1/2 dòng máu Việt của cha. Tôi có làn da trắng hồng của con gái xứ hoa, mái tóc đỏ hung xoăn lọn của kiều nữ Pháp và 3 vòng cực chuẩn của thiếu nữ Châu Âu. Chưa kể đến, tất cả đường nét trên gương mặt tôi đều hài hoà 1 cách tuyệt đối và phảng phất của vẻ đẹp cổ điển hoàn hảo.

Tôi học chuyên ban tự nhiên nhưng lại thừa khả năng cảm nhận những tác phẩm nặng đô như "Những người khốn khổ", "Túp lều của bác Tom" và lấy chứng chỉ Toefl 600 điểm khi vừa sang lớp 10. Tôi độc quyền chiếm hữa cái chức HS giỏi nhất khối suốt 3 năm và ko khi nào điểm phẩy Hoá, Sinh của tôi rớt xuống dưới 9,8. Tất cả điều đó đã biến tôi thành niềm mơ ước của bao nam sinh trong trường. Số thư tình tôi nhận dc có lẽ cũng đủ để ko phải đau đầu gom giấy vụn cho các phong trào kế hoạch nhỏ. Tôi từng chấp nhận vài hotboy, đôi khi là mọt sách nhưng cuối cùng cũng chán và chẳng đi đến đâu. Tôi ko thích họ, mà là thích khi cái "tôi" của mình dc ve vuốt. "Có lẽ mình là người khó yêu" Tôi nghĩ đơn giản.

Gia đình tôi chẳng giàu có gì. Trong dòng họ tôi chẳng ai là đại gia cả. Khá giả- đó là từ chính xác nhất về gia cảnh của tôi. Ba tôi mang cấp hàm Trung tướng và là bộ trưởng bộ quốc phòng. Lương bổng chẳng bao nhiêu nhưng chủ yếu là quyền lực. Họ phất lên dc cũng nhờ tài đầu tư chứng khoán của mẹ. Di truyền từ bà ngoại chăng? Nhờ vậy mà tôi luôn có mọi thứ mình muốn. Những phục trang của teen, laptop, xe đạp, con dế sam sung và 1 chiếc iPod tàm tạm. Ko có gì là hàng hiệu nhưng 1 đứa con có thể đòi hỏi gì hơn nữa. Tôi thường xuyên nhận dc những cái tặc lưỡi "Người đâu mà hoàn hảo thế! May mắn thế!" cũng như những cái liếc nhìn đầy ganh ghét của 1 số nữ sinh. Ko hẳn là 1 đứa phớt đời nhưng tôi cũng chẳng lấy gì làm lo sợ. Tất cả đều vì 1 buổi chiều......

_Mày có biết mày là cái gai trong mắt tụi tao hay ko? Ngày nào chưa nhổ dc tụi tao ko ngủ yên! Hoàn hảo là 1 cái tội! Tội làm lu mờ người khác! Con nhỏ cầm đầu hét lớn, phụt 1 bãi nước bọt rõ kinh!

Vừa từ buồng vệ sinh bước ra, tôi đã hiểu ngay mình đang gặp phải vấn đề gì. "Một trò trẻ con! Cầm cả gậy và 2 con dao Thái kia đấy! Tính rạch mặt chị chứ gì." Học sinh thì muôn đời cũng chỉ là thế thôi. Thật tội nghiệp...

_Ko lôi thôi nữa, xông vô đập chết mẹ nó cho tao!!!

_Stop! Giọng tôi đanh lại. Tụi nó xám cả mặt, tay chân rụng rời, miệng kêu ú ớ. Vì trc mặt chúng là...1 khẩu súng lục đã lên nòng!

_Đừng đụng vào tôi nếu muốn dc yên ổn sống hết thời học trò ngu ngốc! Khẩu súng này dc lắp thiết bị giảm thanh, mọi thứ sẽ còn êm ái hơn cả lá bàng rơi trong gió. Ba tôi là bộ trưởng bộ quốc phòng, nên chỉ cần 1 lời nói của ông ấy, sẽ chẳng ai thèm quan tâm đến 1 cái xác nữ sinh bị bắn vỡ sọ trong toilet đâu. Tôi ko muốn đụng đến ai cả, chỉ muốn mấy cô để tôi yên.

Hình như còn chưa tin lắm vào lời nói của tôi, nhỏ cầm đầu nhổ miếng sinh-gum ra vớ lấy cây gậy

_Đám hèn! Để tao!

"Pụp!" Nòng súng tôi loé khói. Chiếc nơ cột tóc đã dính khắng vào tường! Trên đó là viên kẹo đồng mác Germany nóng đỏ...

_Tôi ko phải tay mơ đâu! _Tôi gằn rõ từng chữ 1 cách lạnh lùng.

Nó ngồi sụp xuống khóc rống lên. Tôi thấy rõ người nó run bần bật. Mặt cắt ko còn giọt máu, nó tức tưởi trong kinh sợ. Mấy đứa khác đứng như trời trồng, tay chân buông thõng. Chúng nhìn tôi như 1 đấng tối cao và sợ tôi như sợ 1 con ác quỷ. Nhẹ nhàng đến bên con đầu gấu, tôi dúi cho nó miếng khăn giấy mà nó giật bắn như có luồng điện 50000V đi qua.

_Em xin lỗi!!! Làm ơn đừng bắn em! Làm ơn đi mà! Em lạy chị!! Huhuhu

Khẽ lắc đầu, tôi bỏ thẳng ra ngoài...

"Trong trỏng...hôi wá! (Hic!). Nếu chúng ở Pháp thì đã nát đầu từ lâu! Học sinh bên đó đứa nào cũng lận súng trong người và chơi vô cùng fairplay. Chẳng có kiểu luật rừng như ở đây. Ganh ghét, đố kị, ý mạnh hiếp yếu. Tội cho những nạn nhân thế cô. Học đường ở đây thật là đáng chán!" Phủi phủi chiếc áo sơ mi dấy bẩn, chỉnh lại cổ và cravat, tôi bước nhanh về lớp. Học sinh gương mẫu mà trễ tiết coi sao được!... ^^

Sau 3 tiết học, tôi đã lập dc cú hatrick :2 con 10 1 tiết và 1 con 9,75 KT 15". Thế thôi mà tụi nhố nhăng làm như ghê gớm lắm. Chúng hò hét, đập bàn "Trời ơi, cậu là niềm tự hào của tụi tớ!!!", "Cậu tuyệt wá Du ơi!!!". Còn bọn con trai thì khỏi nói, luôn là ánh nhìn như muốn "ăn tươi nuốt sống" tôi vậy! Hic! Dù gì thì cũng thấy vui vui. Tôi thích mình dc ca tụng. ^^ Chiều nay có 3 tiết TD tự do, và đương nhiên sự lựa chọn hàng đầu của tôi là bóng rổ. Sắp đến có tổ chức giải khu vực, 1 đội trưởng như tôi bây giờ cực chẳng khác gì con hải cẩu (chó biển dù gì cũng oai hơn chó trên cạn chứ nhỉ!) Tôi hầu như chẳng còn TG mà tận hưởng cuộc sống.

Trở về nhà với cơ thể "te tua, tơi tả, thê thảm thiết", tôi phải vắt óc nghĩ cách lấy lại năng lượng thật nhanh. Ngày mai là đợt kiểm tra định kỳ của lớp chuyên sinh. Chắc phải học tới sáng chứ chẳng chơi! Cũng chẳng hiểu sao tôi trụ dc với guồng quay khắc nghiệt như thế, 1 điểm hoàn hảo nữa chăng? Nhưng riết rồi cũng quen và tôi đâm ra nghiện làm việc! Như kiểu nghiện hành xác của 1 số hội kín tôn giáo vậy.

Ánh mắt tôi dừng lại trc cánh cửa phòng khách khép hờ. Ba mẹ tôi đang nói chuyện gì đó...

"MEO!"

Con César chết tiệt! Nó làm hỏng kế hoạch nghe lén của tôi!

"Du về rồi hả con? Vào đây, ba mẹ muốn bàn với con 1 việc."

Ủa, có liên quan tới tôi á? Chuyện gì vậy nhỉ? Một bảng nhiệm vụ mới cần hoàn thành ư? Hay là họ vừa mua dc lọ thần dược nào đó có thể giúp tôi học suốt đêm?!

_Du nè. Giọng mẹ rõ ràng nhưng có thoáng chút buồn. Ba mẹ đã bàn bạc với nhau rất nhiều. Ba mẹ biết, giấc mơ cháy bỏng nhất của con là dc du học. Ba mẹ đã nộp hồ sơ qua đó từ đầu hè, và họ vừa hồi âm cho mẹ.

_Trời ơi! Con đậu ko mẹ? Trường gì ạ???

_Oxford. Và Medical University, trường Y tốt nhất Anh Quốc.

_God!!! Trời ơi! Trời ơi!!! Đậu rồi hả mẹ!???!!!

_Uhm. Nhưng....

_Nhưng sao ạ? Mẹ muốn con chọn Oxford phải ko? Nhưng ước mơ duy nhất của con là dc làm bác sĩ mẹ à. Con sẽ chọn trường MU. Con ko muốn làm 1 nhà kinh tế!

_Ko, mẹ hiểu con. Mẹ ko bắt buộc con phải chọn trường danh tiếng...

_Vậy thì chuyện gì?

_Con đọc báo hàng ngày cũng biết, chứng khoán thế giới hiện nay đang tuột dốc thê thảm. Và...việc đầu tư của gia đình ta cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Giá cổ phiếu rớt liên tục, nên...

_Nhà mình mất hết rồi sao mẹ???

_Ko, rất may mắn vì chúng ta có ngoại. Ngoại đã linh cảm trc và bảo mẹ bán hết rồi. Nhưng từ 15 tỷ ban đầu, giờ GĐ ta chỉ còn lại...

_Bao nhiêu vậy mẹ??? Tôi không chịu nổi nữa, tôi sắp quỵ mất rồi

_5 tỷ con à. Và nó sẽ ko còn cơ hội sinh sôi nảy nở nữa. Số tiền này có thể là ko nhỏ, nhưng con hay nghĩ xem. Con học Y phải mất hết 7 năm, cao học nữa cũng phải đứt 10 năm là ít. Mà học phí ngành Y thuộc hàng cao nhất TG! Chưa kể, từ nay GĐ ta phải sống dựa vào nó, vì mẹ ko biết gì khác ngoài chứng khoán. Lương của ba con cũng chỉ đủ trang trải tạm cho GĐ. Còn em con nữa. Thằng Triết cũng phải đi học chứ. Thật sự mà nói...

_Con ko dc đi du học, phải ko mẹ? Tôi nghẹn ngào, tức tưởi. Từ bé, ước vọng duy nhất của tôi là dc đặt chân vào 1 ngôi trường đại học Anh danh tiếng. Và giờ đây, nó đang vỡ nát trc mắt tôi. Lòng tôi chao đi.

_Ko! Đừng bao giờ nói thế con yêu ạ! Dù có bán nhà, ba mẹ cũng nhất định phải cho con đi. Vì con hoàn toàn xứng đáng với phần thưởng đó! Nhưng...Con sẽ phải nếm trải một cuộc sống ko nhẹ nhàng chút nào. Ở đây, con có thể là hot girl, nhưng qua đó con sẽ chỉ còn là 1 đứa cùng đinh, sống nghèo khổ và lay lắt nhờ tiền học bổng. Con ko tưởng tượng dc sự nhục nhã của 1 đứa phải chầu chực ăn cơm từ thiện. Sự tủi thân khi nhận dc những ánh mắt khinh bỉ của bọn "quý stộc" và cả sự cô đơn tràn về mỗi khi đêm quạnh. Mẹ sợ con xao động, mẹ sợ con đua dòi, mẹ sợ con sa ngã, mẹ sợ con ko chịu nổi mà quay về. Quay về là bế mạc con ạ. Con sẽ ko thể học lại chương trình của VN nữa. Con chỉ có 1 con đường là đi tới mà thôi. Và mẹ sợ con.....

_Đừng! Đừng bao giờ nghi ngờ con như thế ba mẹ ạ! Vì khát vọng, vì ước mơ, con có thể làm tất cả! Con có thể làm tất cả, con thề đấy! Con xin ba mẹ hãy tin con! Con ko bao giờ tự huỷ hoại cuộc đời mình dễ dàng thế đâu!!! Hãy cho con đi! Cho con đi đi mà!!! _Tôi nấc lên. Lần đầu tiên trong đời, tôi kiềm chế cảm xúc của mình tệ đến thế. Dù trc đây có xảy ra chuyện gì, tôi đều bình chân như vại và giải quyết tốt đẹp. Vậy mà giờ đây, tôi hoàn toàn mất tự chủ! Tôi run rẩy, sắc mặt xanh mét. Choáng váng. Giấc mơ đang đến rất gần, và tôi điên dại với tay nắm bắt nó. Ba mẹ tôi đứng gần hơn tôi, và tôi gào thét xin họ bắt nó lại giúp tôi với!

Ba tôi nở nụ cười mãn nguyện.

_Đó là cuộc sống của nó. Tôi với bà chỉ làm dc đến đây thôi. Con hãy làm đi! Hãy chứng minh mình bản lĩnh đến mức nào! Ba mẹ chỉ giúp con dc vậy, còn lại con phải nỗ lực mà sinh tồn. Gia đình ko cản bước con nữa. Con hãy đi đi, tung cánh hoà vào cái thế giới ngoài kia. Nơi ba mẹ sẽ ko còn bên con nữa và con chỉ thấy dc 2 ông bà già này wa hồi ức tong trái tim. Ba mẹ luôn ủng hộ con.

Tôi ko còn biết gì nữa. Hạnh phúc ngập tức trong tim khiến nó như muốn vỡ vụn. Trước mắt tôi, khung trời mơ ước hiện ra lung linh và rộn rã tiếng nhạc. Tôi hôn họ thật mạnh rồi loạng choạng xin phép về phòng. Người tôi lả đi hết rồi! Nhưng khi đến chân cầu thang, tôi đã thấy bà đứng đó. Trong bóng tối, gương mặt ngoại nhá nhem ẩn hiện. Bà đưa bàn tay thô ráp sờ lên gương mặt tôi. Bà nói bằng một giọng thì thầm kì lạ, nhẹ tựa sương khuya:

_Hồng nhan bạc phận. Nhớ lấy con à...

Rồi bà lom khom chống gậy trở về phòng, để lại tôi ngơ ngác với hằng hà câu hỏi...

Cuối cùng thì ngày tổng kết cũng đến. Tôi trở thành 1 biểu tượng chói lọi của trường khi lập dc 1 kỉ lục ko "dễ chịu" chút nào: học sinh xuất sắc nhất 3 cấp, đậu thêm vài trường tầm cỡ nữa ở Pháp, Mỹ, Đức, Úc và là thủ khoa tuyệt đối kì thi tốt nghiệp. Tôi dc mọi người nhắc đến như 1 vĩ nhân, tài sắc vẹn toàn, Chưa kể đến suýt chút nữa đã lấy chân dung của tôi làm bìa cho cuốn kỷ yếu thay vì toàn cảnh ngôi trường cổ kính. Và sau khi biết tôi sắp sửa đi du học, nhiều thầy cô đã ko cầm dc nước mắt, còn bọn con trai thì mở hết công suất làm wen hòng mong kiếm dc 1 vị trí rất nhỏ trong trái tim tôi. Thật tiếc cho họ vì tôi là người có trí nhớ...hơi kém trong chuyện này. Số thư tình tôi nhận dc trong buổi học cuối đã lên đến mức kỉ lục: 109 tấm! Và đương nhiên, sau tất cả những kỉ lục ko hậu bối nào phá nổi, tôi dc Đoàn trường mời làm nhân vật danh dự trong buổi lễ ra trường tối nay. Èo, chưa bao giờ tôi thấy trường mình đông hs như hiện nay. Hình như còn đông hơn sân vận động Berlin mùa World Cup ấy nhỉ? Tôi phải dc bí thư hộ tống lên sân khấu, nếu ko chắc bẹp dí dưới kia luôn wá!

Hàng loạt câu hỏi dc đặt ra tới tấp, làm tôi tối tăm cả mặt mũi. Đại loại như "Chị ơi, hãng thời trang yêu thix nhất của chị là gì?", "Chị ơi, làm sao để có dc làn da hoàn hảo như chị?", "Chị ơi, phải làm sao để học đỉnh như thế?", "Chị ơi, tóc chị uốn ở đâu mà tuyệt vậy?" (Ngốc, xoăn tự nhiên đếy đấy nhox) "Chị ơi, bla bla bla...." và câu hot nhất đương nhiên là "Chị ơi, chị có boyfriend chưa???" Phải làm sao để họ tin là tôi vẫn độc thân nhỉ???
style="padding-top: 15px;">class="sig_02">class="sig_03">class="sig">class="signature_div">class="sig_05">class="sig_06">
Về Đầu Trang Go down
 

Stop, I love you <part I>

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» PS I LOVE YOU < PART I>
» PS I LOVE YOU < PART II>
» PS I LOVE YOU <PART III>
» PS I LOVE YOU <PART IV>
» PS I LOVE YOU <PART V>
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH :: Thế Giới Truyện :: Truyện dài kì-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất