Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH

Welcome to Nghé B2's forum!
 
Trang ChínhPortalGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Lớp B2 Tổ Chức Đi Đầm Sen!Nghé B2 đăng kí nhanh nhanh..... Liên hệ : 0121 738 4823 (Gặp Vũ nha !!) Zui lắm ah Đăng kí liền nha! Smile
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[�] vui cùng xóa sạch Mon Jul 04, 2011 11:16 am
[�] kinh nghiem choi sky garden Sat Jun 25, 2011 8:33 pm
[�] don phuong mot tinh yeu Fri May 27, 2011 3:05 pm
[�] Những chú ý khi viết văn teen nên "ngâm cứu" Mon May 16, 2011 6:58 am
[�] Hình Nghé đi Đầm Sen mùng 3 tết nè (Hottttttt) Wed May 11, 2011 9:41 pm
[�] Hướng dẫn Cài đặt The Sims 2 Full bằng hình ảnh Sun May 08, 2011 9:18 am
[�] HƯỚNG DẪN DOWNLOAD OBJECTS - TOOLS – MOD – CLOTHES FOR THE SIMS 2 Sun May 08, 2011 8:20 am
[�] Danh sách Cheat The Sims 2 + Exp Sun May 08, 2011 8:10 am
[�] The Sims 2 Collection Download (Reupload) Sun May 08, 2011 8:04 am
[�] Lots complete Sun May 08, 2011 7:45 am
[�] Download The Sims 1 Collection Sun May 08, 2011 7:21 am
[�] Những nỗ lực tuyệt vọng của Đức cuối Thế chiến II (4) Fri Apr 29, 2011 5:53 pm

Share | 
 

 Đêm tân hôn đến muộn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
sneak
Tài Năng
Tài Năng
sneak

Thanks : 299
Points : 25161
Reputation : 6
Join date : 01/02/2011
Tuổi : 30
Status : Tiền bạc chỉ mang lại đau khổ vì vậy bạn hãy đưa hết đau khổ của bạn cho tôi

Đêm tân hôn đến muộn Empty
Bài gửiTiêu đề: Đêm tân hôn đến muộn   Đêm tân hôn đến muộn Icon_minitimeWed Apr 27, 2011 5:15 pm

Từ trên bầu trời trong xanh, chiếc máy bay lượn nhẹ rồi đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất.

Quế Lâm với một cảm giác hồi hộp đứng bên dì Khoa để chờ đón Hoài Bảo vừa tốt nghiệp ở Australia, hôm nay là ngày đầu tiên anh về nước.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Mọi người với vẻ mặt ngóng trông người thân của mình trong bầu không khí nhộn nhịp.

Từ xa, giọng của Hoài Bảo vang vang:

- Mẹ! Mẹ...

Quế Lâm đưa mắt nhìn sang lối ra vào, Hoài Bảo đứng đó, vẫn cặp kính cận ngày xưa, nhờ nó mà Quế Lâm mới nhận ra anh.

Hoài Bảo bỏ chiếc vali một bên, anh ôm đôi vai dì Khoa, giọng anh rất hiền:

- Mẹ đợi con có lâu không?

Bà Khoa vuốt tóc con:

- Con của mẹ nay đã lớn quá, mẹ nhìn không ra.

Sực nhớ đến Quế Lâm, bà Khoa nói:

- Con có nhận ra ai đây không Bảo?

Bảo mỉm cười cố nhớ lại:

- Hình như Quế Lâm, con của dì Hà phải không mẹ?

Bà Khoa cũng tươi cười:

- Đúng rồi, con đoán chẳng sai.

Rồi bà giải thích thêm:

- Từ lúc dì Hà mất đi, Quế Lâm ở với mẹ. Hình như mẹ có nói với con rồi, đúng không?

Hoài Bảo gật đầu trong khi anh mở cửa xe cho mẹ và Quế Lâm. Anh khẽ đáp:

- Vâng.

Anh đi vòng qua ngồi bên tay lái và cho xe lăn bánh.

Bà Khoa ngồi phía sau lên tiếng:

- Con lái xe của mẹ có quen không? Nếu không thì để mẹ lái cho.

Vừa điều khiển vô-lăng, Bảo vừa nói:

- Không sao đâu mẹ, mẹ hãy an tâm!

Rồi anh đưa mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập và những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, anh buông lời nhận xét:

- Mới có mấy năm mà Việt Nam mình phát triển quá mẹ nhỉ?

Sực nhớ đến Quế Lâm, anh hỏi:

- Anh nhận xét như vậy em thấy có đúng không Quế Lâm?

Khi Hoài Bảo trở về, Quế Lâm có một hy vọng cùng một nỗi lo âu. Hy vọng là anh đối xử tốt với cô, dìu dắt cô trên đường đời, cùng nhau xây dựng một chân trời hạnh phúc có tiếng cười tiếng nói của trẻ thơ, đó là một mái ấm gia đình.

Còn nỗi lo sợ là anh sẽ không chấp nhận cô, khi anh biết được lời hứa của mẹ anh trước khi mẹ cô sắp qua đời, nó còn văng vẳng bên tai cô:

- Hà ơi! Bạn hãy yên tâm, mình hứa sau này khi Hoài Bảo trở về mình sẽ tổ chức đám cưới cho nó và Quế Lâm.

Giọng mẹ cô thì thào:

- Khoa đã hứa như vậy thì mình an tâm lắm. Quế Lâm nó rất ngoan, còn Hoài Bảo thì hiền lành. Mình nghĩ Quế Lâm sẽ hạnh phúc.

Dì Khoa nghẹn ngào:

- Mình cũng nghĩ vậy.

Dì Khoa chỉ nói được bao nhiêu đó là mẹ cô không còn nghe gì nữa. Mẹ đã vĩnh viễn ra đi để cô ở một mình lạc lõng trên cõi đời này với một lời hứa, lời hứa đó liệu có được chấp nhận hay không?

Quế Lâm buông tiếng thở dài với vẻ lo lắng. Bởi vì Hoài Bảo là một người như thế nào, cô chưa nhận xét đánh giá được về anh. Không biết anh có bằng lòng theo sự sắp đặt của dì Khoa hay không? Hay anh nghĩ rồi đây cô sẽ là gánh nặng cho anh trên đường đời, đem đến cho anh nhiều điều khó xử?

Giọng Hoài Bảo cắt đứt suy nghĩ của cô:

- Anh hỏi, Quế Lâm có nghe không?

Quế Lâm khẩn khoản:

- Em có nghe.

Hoài Bảo hỏi tiếp:

- Vậy tại sao em không trả lời?

Quế Lâm lấp lửng:

- Em vừa định trả lời thì anh đã hỏi tiếp - Cô cố giấu đi suy nghĩ trong lòng.

- Vậy... anh nói có đúng không?

Quế Lâm trả lời theo hiểu biết và suy nghĩ của mình:

- Vâng! Việt Nam mình nay đang trên đà phát triển, rất nhiều nước vào đây đầu tư đấy anh ạ.

Vừa lái xe vừa nhìn vào kiếng hậu, anh nhận ra nét mặt của Quế Lâm. Bộ áo dài màu thiên thanh thể hiện cho sự thanh thoát. Gương mặt cô chỉ điểm một chút phấn hồng và một chút son. Nhìn cô không có một nét đẹp sắc sảo nhưng nó thể hiện một vẻ đẹp nhân ái của người phụ nữ.

Đến ngã rẽ vào nhà, Hoài Bảo không thể quan sát Quế Lâm được nữa. Anh chỉ thầm nghĩ nhà có thêm một cô em gái thế này cũng thích lắm.

Vào đến phòng khách, mọi người còn quây quần nói chuyện với nhau. Bà Khoa với vẻ quan tâm quay sang hỏi con trai:

- Về đây, con cảm thấy không khí như thế nào hả Bảo?

Hoài Bảo so vai:

- Cũng dễ chịu lắm mẹ ạ. Con lớn rồi, mà hình như trong lòng mẹ nghĩ con còn nhỏ lắm vậy. Thật sự con hạnh phúc lắm.

Vừa nói, anh vừa nhìn mẹ đầy thương yêu.

Muốn để cho Hoài Bảo và Quế Lâm được tự nhiên hơn, bà Khoa đứng lên:

- Con ngồi nghỉ cho khỏe đi rồi hẵng tắm, để mẹ lên phòng thay đồ rồi mẹ sẽ xuống ngay.

Hoài Bảo chỉ mỉm cười. Anh hiểu sự lo lắng chăm sóc của mẹ cũng vì bà quá thương anh.

Khi bà Khoa đi khuất, Hoài Bảo mới hỏi Quế Lâm:

- Em đã đậu đại học rồi à?

Quế Lâm gật đầu:

- Vâng.

Hoài Bảo có chút ít tò mò nên anh hỏi tiếp:

- Em thi ngành nào?

Quế Lâm thật thà đáp:

- Dì Khoa đã chọn cho em ngành du lịch, dì bảo là em rất hợp với ngành này.

Hoài Bảo thân thiện:

- Mẹ anh chọn là đúng lắm.

Quế Lâm cũng hỏi thăm:

- Còn anh, ở bên Úc anh học trường nào?

Hoài Bảo tự nhiên như Quế Lâm là em gái vậy, nên anh ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế salon:

- Anh học trường đại học Exceuence thuộc thành phố Perth Education.

Quế Lâm hỏi với vẻ ngây thơ:

- Ở bên đó chắc ngộ lắm hả anh?

Hoài Bảo chỉ mỉm cười đầy vẻ bí mật. Anh hỏi:

- Em có muốn sang bên đó học không?

Quế Lâm chẳng biết trả lời với anh như thế nào, vì anh quá vô tư anh chẳng biết gì về lời hứa của mẹ anh và mẹ cô. Nhưng Quế Lâm cũng trả lời một câu cho thích hợp:

- Em nghĩ mình chưa thể tự lập được như anh, nên em không dám mơ ước.

Hòai Bảo hỏi lại:

- Chớ em thích gì nào?

Quế Lâm chân thật:

- Em thích một cuộc sống bình thường, không cần giàu sang. Em chỉ cần mọi người yêu thương em, điều đó rất quan trọng.

Hoài Bảo nhận xét khi nghe Quế Lâm nói:

- Anh thấy mẹ anh cũng thương yêu em lắm mà. Còn anh nữa, anh sẽ xem em như em gái của anh vậy.

Hoài Bảo nói xong, Quế Lâm cảm nhận được nỗi lo âu lớn dần trong cô. Trong lòng anh, cô chỉ là em gái thôi. Tình cảm anh dành cho cô là thế, chắc cũng chẳng thay đổi được gì khi anh nghe lời hứa của dì Khoa.

Một cảm giác lạc lõng lại đến, Quế Lâm muốn tự tìm cho mình một hướng đi thích hợp mà không gây ảnh hưởng đến mọi người. Giờ đây, cô cần có một suy nghĩ sáng suốt, nên chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Nghĩ vậy, cô đứng lên:

- Anh Bảo ngồi nghỉ, em về phòng em gnhe.

Hoài Bảo quan tâm:

- Hình như em không được khỏe?

Quế Lâm cố giữ vẻ thản nhiên:

- Em vẫn bình thường anh ạ. Em xin phép anh.

Hoài Bảo khoát tay:

- Em cứ tự nhiên. Em quên chúng mình là người một nhà cả sao?

Hoài Bảo chỉ nói vậy, anh cũng chẳng để ý đến nét mặt đang suy nghĩ của Quế Lâm. Mà giờ đây anh chỉ nghĩ đến một người: Bách Điệp, người yêu của anh.

Chắc giờ này cô cũng đã về đến nhà rồi. Hai người cũng về chung một chuyến bay, vì chưa giới thiệu cho gia đình biết trước, nên hai người đành phải chia tay trước khi gặp người thân của mình.

Anh quen Bách Điệp trước khi vào năm học thứ hai.

Vào một buổi chiều đẹp trời, mọi người đều đi dạo, chỉ một mình anh ngồi trên chiếc ghế đá với quyển sách trên tay. Bỗng một giọng nói ngọt ngào rót vào tai anh:

- Anh Bảo siêng quá ta!

Nghe giọng nói là lạ, anh quay lại nhìn. Một gương mặt trái xoan với mái tóc cắt tém và một nụ cười tự tin trên môi. À! Thì ra đây là một cô gái học chung lớp với anh.

Cô gái rất tự nhiên ngồi xuống kế bên anh. Giựt phăng quyển sách trên tay anh, giọng cô ngọt ngào:

- Anh Bảo! Anh đừng chăm chỉ như vậy! Anh hãy thư giãn một chút đi, anh có nghe em nói gì không hả?

Hoài Bảo hơi ngạc nhiên, anh hỏi một câu thật là ngớ ngẩn:

- Cô cũng biết tên tôi nữa sao?

Bách Điệp lườm anh:

- Trong lớp có ai không biết tên anh - Rồi cô hờn trách - Chỉ có anh không nghĩ đến người khác thôi.

Thì ra là vậy! Hoài Bảo cố nhớ xem cô gái này tên gì, nhưng anh thật sự không nhớ nổi. Anh suốt ngày chỉ lo học, có để ý đến ai đâu mà biết.

Với một cử chỉ dễ dãi, cô gái nói rất ngọt:

- Em đã biết tên anh rồi, anh có muốn biết tên em không?

Hoài Bảo chân thật:

- Nãy giờ anh cố nhớ tên em, nhưng thật sự anh không nhớ nổi. Vậy em hãy tự giới thiệu về mình cho anh biết đi!

Cô gái chảnh chọe:

- Em tên là Bách Điệp, bạn học cùng lớp với anh, điều này anh đã biết rồi.

Hoài Bảo gật đầu:

- Vâng! Gương mặt trong lớp mình thì anh nhớ hết, nhưng anh nói thật anh chẳng quen cô gái nào cả. Chỉ có em đây là người đầu tiên.

Bách Điệp khôn ngoan:

- Em biết rồi, anh không cần giới thiệu về mình như vậy. Và từ bây giờ mình là bạn với nhau, anh có đồng ý không?

Hoài Bảo mỉm cười thân thiện:

- Anh hân hạnh khi được làm bạn với em.

Bách Điệp nheo nheo mắt:

- Nhưng với một điều kiện, anh có đồng ý không?

- Điều kiện gì em cứ nói, nếu như trong khả năng của anh thì anh sẽ chấp nhận ngay.

Bách Điệp với cặp mắt sáng rỡ:

- Anh phải kèm cho em học mỗi ngày, để em được học giỏi như anh vậy?

Hoài Bảo nhướng mày hỏi:

- Em thích học giỏi lắm à?

Bách Điệp với gương mặt đầy khát khao:

- Trên đời này, em không thích thua kém ai cả. Em chỉ muốn bằng hoặc hơn người khác. Không phải với ý nghĩ đó mà em muốn lợi dụng anh đâu. Chỉ riêng anh, em chẳng cần lo lắng hơn thua gì cả, bởi vì em rất thích anh.

Hoài Bảo nhớ lại lời tỏ tình của Bách Điệp đã mở lối cho anh như vậy, rồi mỗi ngày anh lại gần cô, một tình yêu đã đến với hai người.

Có đôi khi anh muốn viết thư hoặc kể qua điện thoại cho mẹ rõ, nhưng anh lại muốn giữ bí mật để sau này về nước rồi dẫn Bách Điệp về giới thiệu với mẹ luôn. Chắc mẹ anh sẽ bằng lòng, rồi anh và cô sẽ làm đám cưới, anh sẽ là chú rể, còn Bách Điệp sẽ là cô dâu, bạn bè đến chúc mừng thật đông với những lời chúc hạnh phúc và hạnh phúc. Nghĩ đến đây Hoài Bảo nở một nụ cười cho tương lai.
style="padding-top: 15px;">class="sig_02">class="sig_03">class="sig">class="signature_div">class="sig_05">class="sig_06">
Về Đầu Trang Go down
 

Đêm tân hôn đến muộn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Đêm tân hôn đến muộn
» Đêm tân hôn đến muộn
» Đêm tân hôn đến muộn
» Đêm tân hôn đến muộn
» Đêm tân hôn đến muộn
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH :: Thế Giới Truyện :: Truyện dài kì-
Chuyển đến 
Free forum | Internet | Computers | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất