Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH

Welcome to Nghé B2's forum!
 
Trang ChínhPortalGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Lớp B2 Tổ Chức Đi Đầm Sen!Nghé B2 đăng kí nhanh nhanh..... Liên hệ : 0121 738 4823 (Gặp Vũ nha !!) Zui lắm ah Đăng kí liền nha! Smile
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[�] vui cùng xóa sạch Mon Jul 04, 2011 11:16 am
[�] kinh nghiem choi sky garden Sat Jun 25, 2011 8:33 pm
[�] don phuong mot tinh yeu Fri May 27, 2011 3:05 pm
[�] Những chú ý khi viết văn teen nên "ngâm cứu" Mon May 16, 2011 6:58 am
[�] Hình Nghé đi Đầm Sen mùng 3 tết nè (Hottttttt) Wed May 11, 2011 9:41 pm
[�] Hướng dẫn Cài đặt The Sims 2 Full bằng hình ảnh Sun May 08, 2011 9:18 am
[�] HƯỚNG DẪN DOWNLOAD OBJECTS - TOOLS – MOD – CLOTHES FOR THE SIMS 2 Sun May 08, 2011 8:20 am
[�] Danh sách Cheat The Sims 2 + Exp Sun May 08, 2011 8:10 am
[�] The Sims 2 Collection Download (Reupload) Sun May 08, 2011 8:04 am
[�] Lots complete Sun May 08, 2011 7:45 am
[�] Download The Sims 1 Collection Sun May 08, 2011 7:21 am
[�] Những nỗ lực tuyệt vọng của Đức cuối Thế chiến II (4) Fri Apr 29, 2011 5:53 pm

Share | 
 

 PS I LOVE YOU <PART VIII>

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
sneak
Tài Năng
Tài Năng
sneak

Thanks : 299
Points : 25156
Reputation : 6
Join date : 01/02/2011
Tuổi : 30
Status : Tiền bạc chỉ mang lại đau khổ vì vậy bạn hãy đưa hết đau khổ của bạn cho tôi

PS I LOVE YOU <PART VIII> Empty
Bài gửiTiêu đề: PS I LOVE YOU <PART VIII>   PS I LOVE YOU <PART VIII> Icon_minitimeMon Feb 28, 2011 6:47 pm

Chương 21

Gerry đưa tay bóp nhẹ chiếc mũi của Holly rồi mỉm cười khi nàng khịt khịt mũi trong giấc ngủ say. Chàng rất thích ngắm nhìn Holly ngủ, trông nàng như một công chúa, rất xinh đẹp và trong sáng.

Chàng lại búng nhẹ vào mũi nàng lần nữa và mỉm cười khi mắt nàng từ từ mở ra - Chúc cưng của anh một buổi sáng tốt lành.

Nàng mỉm cười:

- Chào cưng.

Nàng thu mình lại gần bên chàng, tựa đầu lên ngực chàng.

- Sáng nay anh thích ăn gì?

- Em.

Anh nói và cắn vào mũi nàng.

Holly khúc khích:

- Không may rồi, hôm nay em không có trong thực đơn. Món thịt rán được không anh?

- Không - Anh chau mày - Món đó sẽ làm anh bị nặng bụng mất.

Chàng như muốn tan ra khi nhìn khuôn mặt thất vọng của người vợ trẻ. Gerry cố tỏ ra tươi tỉnh:

- Nhưng anh sẽ không từ chối món kem vani!

- Kem! - Nàng cười thật to - Cho bữa ăn sáng sao?

- Phải - Anh cười khoe cả hàm răng - Khi còn bé, anh luôn mong được như thế vì mẹ anh không cho phép. Nhưng giờ thì anh không phải sợ mẹ nữa.

- Vậy thì anh sẽ có kem - Holly vui vẻ nhảy ra khỏi giường - Em mặc chiếc áo này của anh được không? - Nàng vờ hỏi khi mặc chiếc áo ngủ của Gerry vào người. Gerry mỉm cười khi nhìn tháy nàng mặc chiếc áo quá cỡ của chàng đi qua đi lại trong phòng ngủ.

- Ừm, nó có mùi của anh đấy - Nàng khịt khịt mũi - Em sẽ không cởi nó ra đâu. Còn bây giờ, anh ngồi đây đợi nhé, em sẽ trở lại ngay.

Gần đây, nàng luôn vội vã mỗi khi rời chàng dù chỉ một lúc. Như thể nàng sợ phải để chàng ở một mình quá lâu, và Gerry hiểu điều đó có nghĩa là gì. Gerry vừa hoàn tất một cuộc xạ trị. Nhưng nó đã không thành công như mong muốn. Bây giờ, chàng phải nằm suốt cả ngày, và hầu như là không thể tự ngồi dậy. Nhưng, tiếc thay, không phải chàng đang chờ một sự hồi phục. Tim chàng đập nhanh khi nghĩ đến điều đó. Gerry thấy sợ, chàng sợ phải đi đến một nơi mà chàng không muốn đến và chàng sợ cho Holly. Nàng là người duy nhất biết phải nói với chàng những lời nào mỗi khi chàng giận dữ hay có chuyện không vui. Nàng thật mạnh mẽ, là chỗ dựa vững chắc của chàng, và chàng không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có nàng bên cạnh.

Nhưng chàng sẽ không cần phải lo lắng cho việc ấy, bởi vì chính nàng sẽ là người rồi đây phải sống cuộc sống không có chàng bên cạnh. Gerry cảm thấy giận dữ, cảm thấy buồn, cảm thấy xót xa và cả sợ hãi cho nàng. Chàng muốn ở lại bên nàng để thực hiện mọi ước mơ, mọi lời hứa chàng đã từng hứa. Sau hơn mười cuộc phẫu thuật, khối u ác tính vẫn phát triển bên trong cơ thể chàng. Chàng chỉ muốn chạm được vào khối u ấy, xé toạc cái đã phá hủy cuộc sống của chàng, đã khiến cho nàng phải đau khổ, phải khóc rưng rức mỗi đêm. Chàng sợ phải nghĩ đến một ngày Holly chỉ còn lại trơ trọi một mình.

Họ quấn quít bên nhau nhiều hơn trong những tháng qua, dấu hiệu mà chàng biết chẳng có gì tốt đẹp cho Holly. Gerry nghĩ chàng có thể chịu đựng được việc phải cách biệt nàng. Rồi Gerry nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc của hai người, không chút lo âu, phiền muộn, những đêm hai người nằm trò chuyện, đùa nghịch đến tận sáng. Những ngày không mưa.

Và Gerry đang thực hiện một kế hoạch khác. Nó làm cho chàng cảm thấy bận rộn và làm cho chàng thấy làm được điều gì đó nhiều hơn chỉ là nằm trên giường. Đầu óc chàng luôn bận rộn khi chàng hình dung ra những việc mà Holly cần phải làm khi chàng ra đi. Chàng đang thực hiên một lời hứa mà chàng đã hứa với nàng từ rất lâu.

- Anh yêu, hết kem mất rồi. - Nàng buồn bã nói. - Anh có thích thứ gì khác không?

- Không - Chàng lắc đầu - Anh chỉ thích kem thôi.

- Nhưng nếu thế thì em phải chạy đi mua rồi - Nàng xịu mặt.

- Đừng lo, em yêu, chỉ mất có vài phút thôi và anh sẽ không sao đâu - Chàng cố thuyết phục.

Nàng nhìn anh vẻ nghi ngờ.

- Em nên ở lại thì hơn.

- Đừng lo cho anh quá thế - Chàng mỉm cười và cầm chiếc điện thoại đưa sát vào ngực mình - Nếu có chuyện gì, mà chắc chắn là không đâu, anh sẽ gọi ngay cho em.

- Thôi được - Holly bặm môi - Em chỉ xuống phố khoảng năm phút thôi. Anh phải chờ em đấy nhé.

- Chắc chắn rồi - Chàng phì cười.

Holly trao cho anh một nụ hôn thật lâu trước khi lao ra khỏi nhà.

Ngay khi xung quanh đã yên ắng hẳn, chàng kéo mền ra và chầm chậm ngồi xuống giường. Chàng ngồi lại bên mép giường trong chốc lát để bớt đi cảm giác chóng mặt, rồi chầm chậm tiến đến bên chiếc tủ quần áo.

Chàng lấy xuống một chiếc hộp. Chiếc hộp này chàng từng đựng những thứ lặt vặt không quan trọng, và giờ đây nó đang chứa chín chiếc phong bì đang dán kỹ. Chàng đặt vào đó một chiếc phong bì nữa, chiếc thứ 10, sau khi đã cẩn thận viết dòng chữ "Tháng mười hai" bên ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng mười hai. Chàng thầm nghĩ đến ngày này năm sau khi chàng không còn trên cõi đời này nữa.

Chàng tưởng tượng đến ngày đầu tiên của tháng này năm sau, có lẽ lúc đó nàng cũng ngồi ngay trên chiếc giường này, tại chỗ này để đọc lá thư cuối cùng của chàng viết cho nàng. Chàng đã phải suy nghĩ thật lâu và thật khó khăn. Nước mắt chàng tuôn chào khi chàng đặt dấu chấm hết cho bức thư; chàng hôn lên trang giấy; bỏ vào chiếc phòng bì rồi cất vào bên trong hộp. Chàng sẽ gửi phong thư này đến nhà bố mẹ nàng ở Pormarnock, nơi chàng tin chắc rằng tất cả sẽ được cất giữ an toàn cho đến ngày nàng nhận được chúng.

Chàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi và từ từ quay trở lại giường, nơi chiếc điện thoại đang reo.

- A lô? - Chàng cố trấn tĩnh, và mỉm cười khi nghe giọng nói ngọt ngào cất lên từ đầu dây bên kia - Anh cũng yêu em, Holly…

o0o

- Không, Daniel, không thể được - Holly nói, trông nàng rất buồn. Nàng rút tay mình ra khỏi tay của Daniel.

- Nhưng tại sao lại không thể? - Vẻ mặt anh khẩn khoản.

- Hãy còn quá sớm - Holly cảm thấy mọi thứ dường như đang ngày càng trở nên phức tạp.

- Quá sớm bởi vì đó là những gì người ta nói với em sao, hay quá sớm bởi đó là lời trái tim em muốn nói?

- Ôi, Daniel, tôi không biết - Nàng đi đi lại lại trong bếp - Tôi cảm thấy rất bối rối. Làm ơn đừng hỏi tôi nhiều câu hỏi như thế!

Tim nàng đập loạn xạ, đầu nàng như muốn nổ tung. Nàng cảm thấy như nguy hiểm đang ở ngay trước mặt, cảm thấy như thế thì thật có lỗi - Thật là có lỗi.

- Tôi không thể, Daniel. Tôi đã kết hôn. Tôi yêu Gerry!

- Gerry ư? - Daniel hỏi, rồi anh tiến đến cầm chiếc phong bì lên - Đây là Gerry, đây là những gì mà anh đang cạnh tranh cùng! Chỉ là một mẩu giấy thôi mà Holly. Nó chỉ là một danh sách những việc em phải làm, cái danh sách đã điều khiển cuộc sống của em trong suốt một năm qua. Holly ơi, đã đến lúc em phải suy nghĩ cho bản thân mình, ngay từ chính lúc này. Gerry đã đi rồi - Daniel vẫn nhẹ nhàng, vừa nói anh vừa tiến lại gần Holly - Gerry đã đi rồi và anh đang ở đây. Anh không muốn nói rằng anh có thể thay vị trí anh ấy, nhưng ít nhất thì em cũng nên cho chúng ta một cơ hội, có được không?

Nàng giật lại chiếc phong bì trên tay Daniel, và ôm nó vào lòng, nước mắt lăn dài xuống má.

- Gerry không đi đâu hết - Nàng nức nở - Anh ấy đang ở đây, mỗi khi tôi mở bức thư này, anh ấy thực sự đang ở đây.

Daniel nhìn nàng khóc và im lặng. Đôi mắt u buồn của nàng như đang chìm vào một cõi hư vô nào đó mà anh không thể chạm vào được. Anh chỉ muốn ôm chầm lấy nàng.

- Nhưng đó chỉ là một mảnh giấy thôi mà, Holly - Anh vẫn kiên nhẫn.

- Gerry không phải là một mảnh giấy - Nàng giận dữ nói trong nước mắt - Anh ấy là một con người đã sống bằng hơi thở và là người mà tôi đã yêu. Gerry là người đã ở bên cạnh tôi trong suốt cuộc đời, mười lăm năm qua. Anh ấy là tất cả, tất cả những ký ức hạnh phúc của tôi. Anh ấy không phải là một mảnh giấy, không phải là một mảnh giấy! - Nàng lặp đi lặp lại.

- Vậy thì anh là gì?

- Anh - Nàng hít một hơi thật sâu - Là một người bạn tốt luôn quan tâm đến người khác và hết sức chu đáo, người mà tôi rất đỗi tôn trọng và trân trọng.

- Nhưng anh không phải là Gerry - Anh cắt ngang lời nàng.

- Tôi không muốn anh là Gerry - Nàng nhấn mạnh - Tôi muốn anh là Daniel.

- Thế em cảm thấy thế nào về anh - Giọng anh run run.

- Tôi vừa mới nói với anh tôi cảm thấy thế nào về anh rồi cơ mà - Nàng nhìn vào Daniel.

- Không, anh muốn biết cảm giác của em như thế nào khi em ở bên anh?

Nàng cúi đầu:

- Tôi.. tôi có một cảm giác rất mạnh mẽ về anh, Daniel, nhưng tôi cần thời gian. - Nàng dừng lại - Rất nhiều, rất nhiều thời gian.

- Vậy thì anh sẽ đợi - Anh mỉm cười mạnh mẽ và vòng đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.

Chuông cửa reo, Holly thở phào nhẹ nhõm.

- Taxi của anh đấy - Nàng như vừa thoát khỏi cơn mê.

- Mai anh sẽ gọi cho em, Holly - Anh nhẹ nhàng nói, hôn nhẹ lên trán nàng và từ từ đi ra cửa. Holly vẫn đứng nguyên ở đó, nàng nghĩ mãi về những gì vừa mới xảy ra. Bất giác, nàng nắm chặt chiếc phong bì giờ đã bị quăn góc và ghì thật chặt nó vào lòng.

Đúng như lời Daniel nói, những lá thư của Gerry đã trở thành điều gì đó như những quy tắc sống của nàng. Nàng sống với chúng và luôn tuân thủ một cách tuyệt đối. Nhưng, thực sự chúng đã giúp nàng bước ra khỏi giường vào mỗi sáng sớm để bắt đầu một cuộc sống mới, giữa lúc nàng chỉ muốn chết đi để không phải buồn khổ nữa. Nàng chưa bao giờ cảm thấy hối hận về những việc làm đã làm trong suốt một năm qua. Vậy mà giờ đây, nàng đang cầm trên tay lá thư cuối cùng của chàng. Và mãi mãi sẽ không còn một lá thư nào nữa cả. Daniel nói đúng, nàng nên bắt đầu tự quyết định lấy tất cả.

Nàng tắt tất cả điện thoại, không muốn ai quấy rầy mình lúc này. Nàng cần phải nói lời tạm biệt với Gerry.

Đừng sợ phải yêu lần nữa, hãy mở rộng con tim và đi theo tiếng gọi của con tim.

…Và hãy nhớ, hãy thực hiện cho được giấc mơ của mình em nhé.

Tái bút: anh sẽ mãi mãi yêu em…

- Ôi, Gerry - Nàng òa lên nức nở.

Đêm đó trong giấc ngủ chập chờn nàng nhìn thấy gương mặt Gerry, rồi Daniel nhưng cơ thể họ lại trộn lẫn vào nhau. Nàng giật mình dậy lúc trời mờ sáng, người ướt đẫm mồ hôi.

Tại sao nàng lại ở trong một tình trạng khốn khổ như thế này? Nhưng gì nàng cảm nhận về Daniel không giống như tình cảm nàng dành cho Gerry, nó là một thứ tình cảm hoàn toàn khác. Vì vậy, có thể là nàng không yêu Daniel. Và, dù sao, nếu nàng có yêu anh ấy đi nữa, chẳng lẽ nàng không phải là người đầu tiên nhận ra điều đó hay sao? Và tại sao Gerry lại muốn nàng đi tìm một tình yêu mới? Chàng nghĩ gì khi cầm bút để viết những dòng chữ này? Phải chăng chàng đã đành lòng từ bỏ tình yêu với nàng khi chàng ra đi? Chẳng lẽ từ bỏ tình yêu với nàng dễ đến thế sao, và chàng chấp nhận được một sự thật rằng nàng sẽ gặp một ai đó ngoài chàng hay sao? Câu hỏi, câu hỏi và những câu hỏi. Còn nàng lại không bao giờ tìm thấy câu trả lời.

- Thôi được, Gerry - Holly nói to - Em đã suy nghĩ kỹ những gì anh nói với em và em đã đi đến kết luận rằng, khi viết lá thư này, anh không được minh mẫn cho lắm. Nếu anh thật sự có ý như vậy, hãy cho em thấy một dấu hiệu gì đó, còn nếu không em sẽ hiểu rằng anh đã sai và anh đã thay đổi - Nàng nói một mình, như thể Gerry đang đứng trước mặt nàng.

Chẳng có gì xảy ra cả.

- Thôi được - Nàng cười lớn - Anh đã sai, em hiểu. Em sẽ không quan tâm đến bức thông điệp cuối cùng này - Nàng nhìn quanh căn phòng lần nữa và đi về phía cửa sổ - Nào, Gerry, đây là cơ hội cuối cùng của anh..

Đèn nhà bếp vụt tắt.

Holly giật mình:

- Em không biết. Em sẽ không xem đó là một câu trả lời đâu.

o0o

Mùa giáng sinh.

Những tuần qua, nàng thường làm việc quá giờ, cố hoàn tất công việc cho tạp chí tháng một trước khi nghỉ lễ. Nàng vẫn chưa nói chuyện lại với Daniel. Nàng không nghe điện thoại Daniel gọi đến, tránh đi ngang quán Hogan, và bảo Alice nói với anh ấy rằng nàng đang họp nếu như anh gọi đến văn phòng. Mà hầu như ngày nào anh cũng gọi.

Giọng Richard làm Holly giật mình. Anh vừa đến và trông thấy cây thông Giáng sinh còn trơ trụi trong nhà cô.

- Cái gì kia?

- Không biết anh có đồng ý giúp em trang trí cây thông này không?

Holly hỏi anh trai nhưng trong lòng thì buồn lắm. Đó là công việc của nàng với Gerry, chứ không phải với một ai khác. Năm nào cũng thế, họ bỏ đĩa nhạc Giáng Sinh vào máy, khui chai rượu và cùng nhau trang hoàng cây thông Noel…

- À… mà không, Richard. Em sẽ làm. Chắc là anh còn bận nhiều việc khác nữa.

- Thật ra, anh rất muồn làm - Richard chậm rãi nói - Thường thì anh, Meredith và bọn trẻ sẽ cùng nhau làm, nhưng có lẽ năm nay không được như thế nữa.

Holly trách mình đã không nghĩ cho Richard, anh cũng có một Giáng sinh buồn như nàng cơ mà.

- Vâng, vậy cũng được, tại sao lại không nhỉ? - Nàng mỉm cười.

Mặt Richard tươi hẳn lên, trông anh như một đứa trẻ. Holly khui chai rượu vang và bỏ đĩa nhạc Giáng Sinh vào máy. Bài hát "White Christmas" - "Một Giáng Sinh Trắng" vang lên.

Khi Richard đi khỏi, nàng bỗng nhớ đến cái điện thoại. Nàng đã để nó ở chế độ tự trả lời trong suốt ngày hôm nay.

"Chào Sharon, tôi là Daniel Connolly. Xin lỗi vì đã làm phiền cô nhưng tôi đã có số của cô từ ngày cô gọi đến hỏi về cuộc thi karaoke cho Holly. À.. thật ra, tôi chỉ mong cô chuyển hộ tôi một tin nhắn, Denise hầu như quá bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới nên tôi sợ cô ấy sẽ không nhớ…" - Tiếng Daniel khẽ cười và hắng giọng - "tôi không biết liệu cô có thể nói với Holly rằng tôi sẽ cùng gia đình về Galway dự lễ Giáng Sinh. Ngày mai tôi sẽ xuống đó. Tôi không thể liên lạc được với cô ấy, và tôi biết là cô ấy đang nghỉ lễ, và tôi cũng không có số điện thoại nhà của cô ấy… nên không biết cô có thể giúp tôi không".

Anh đã cúp máy và Holly đợi tin nhắn tiếp theo. "Ừm, xin lỗi, Sharon, lại là tôi đây. Là Daniel đây. Tôi vừa mới cúp máy xong. Vâng, tôi muốn hỏi liệu cô có thể nói với Holly rằng tôi sẽ ở Galway trong vòng vài ngày và tôi sẽ chờ điện thoại của cô ấy. Tôi biết là cô ấy phải suy nghĩ…" - Anh dừng lại. "Dù sao tôi cũng nên dừng trước khi lại ngắt điện thoại lần nữa. Hẹn gặp cô ở đám cưới vào tuần tới. Vậy nhé, cảm ơn cô… tạm biệt. "

Holly bật cười. Cái anh chàng Daniel này quả không thể khiến cô thờ ơ được.

Tin nhắn tiếp theo là của Denise, Denise nhắn rằng Daniel đang mong gặp nàng. Tin nhắn tiếp theo là của em trai Declan cũng bảo rằng Daniel đang mong được gặp nàng. Tín nhắn thứ năm là của một người bạn học cũ nói rằng cô ấy đã đụng phải một người bạn của nàng có tên là Daniel trong một quán rượu vào đêm hôm trước, và anh ấy muốn nhắn nàng gọi lại cho anh ấy. Tin nhắn thứ sáu của Daniel.

"Chào Holly, Daniel đây. Em trai Declan của em đã cho anh số máy này. Anh không thể tin được là chúng ta đã làm bạn với nhau lâu như thế mà anh lại không có số điện thoại nhà em" - Anh im lặng và hít thở, vẻ như đang rất giận - "Dù sao anh cũng cần nói chuyện với em, Holly. Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng với nhau trước khi chúng ta gặp lại nhau tại tiệc cưới của Denise. Làm ơn, Holly, xin em hãy làm ơn nghe điện thoại của anh. Anh không biết làm cách nào khác để có thể liện lạc được với em. " - im lặng, có tiếng thở hắt ra, có vẻ như Daniel đang giận - "Vậy thôi, đó là tất cả. Tạm biệt em. "

Holly chìm đắm trong những suy nghĩ miên man.

Nàng ngồi trong phòng khách đăm chiêu nhìn cây thông trước mặt, lắng nghe một cách vô thức những bài hát Giáng Sinh. Nàng bật khóc. Khóc vì Gerry của nàng và khóc cho cây thông Giáng Sinh tội nghiệp - Nó hoàn toàn trơ trụi.

Chương 22

Chúc mừng Giáng Sinh, con gái! - Ông Frank mở cửa đón chào cô con gái Holly đang lạnh run trước bậc thềm nhà.

- Chúc mừng Giáng Sinh, bố - Nàng mỉm cười và vòng tay ôm bố thật lâu.

Nhưng nàng đang bị sự cô đơn dày vò. Giáng sinh làm nàng nhớ Gerry vô cùng. Giáng sinh mang hình dáng của Gerry. Đó là khoảng thời gian đặc biệt họ ở bên nhau, không còn phải lo lắng, căng thẳng, chỉ nghỉ ngơi và vui đùa với những người bạn đáng yêu, với gia đình. Nàng nhớ Gerry rất nhiều, tim nàng lại nhói đau.

Sáng nay, nàng đã đến thăm mộ chàng. Đó là lần đầu tiên nàng viếng mộ kể từ sau đám tang; nàng tránh đến đó bởi nó làm nàng đau đớn khôn tả. Và hôm nay, nàng có một buổi sáng buồn vô hạn. Không một món quà dưới cây thông Noel, không bữa ăn sáng trên giường, không có tiếng ồn, không có bất cứ thứ gì mang hình ảnh Gerry trong đó. Nàng đã kể cho chàng nghe một năm qua nàng sống thế nào và nàng dự định sẽ làm gì trong Giáng Sinh năm nay, nàng kể rằng Sharon và John sắp có một bé trai và họ dự định sẽ đặt tên cậu bé là Gerry. Nàng nói với Gerry rằng nàng sẽ là mẹ đỡ đầu của đứa bé, và rằng nàng sẽ là phù dâu chính trong đám cưới của Denise. Nàng mô tả cho Gerry rằng Tom như thế nào vì Gerry chưa hề gặp Tom, và nàng còn nói cho chàng nghe về công việc mới của mình. Nhưng nàng không nói gì đến Daniel.

Holly nhìn thấy một người phụ nữ trẻ òa khóc trước một tấm bia mộ trong khi hai đứa trẻ bối rối đứng nhìn vì chẳng biết phải làm gì. Làm thế nào người phụ nữ ấy có đủ sức mạnh để sống quá những ngày tháng đau khổ này với hai đứa con thơ? Ý nghĩ ấy cứ mãi vấn vương trong tấm trí nàng kể từ lúc nàng rời khỏi nghĩa trang buồn.

- Ôi, chúc mừng Giáng sinh, con gái yêu! - Bà Elizabeth nói to khi từ trong nhà bếp đi ra với đôi cánh tay rộng mở để ôm con gái vào lòng. Holly bắt đầu khóc. Nàng thấy mình giống hệt như đứa trẻ ngoài nghĩa trang. Nàng vẫn cần có mẹ.

- Con xin lỗi - Holly lau nước mắt - Con không muốn làm thế.

- Yên nào - Bà Elizabeth vỗ về và ôm Holly chặt hơn. Nàng cũng không cần nghe mẹ nói gì thêm, chỉ cần bà ở đó bên cạnh nàng là đủ.

- Con đang nghĩ gì thế, con gái? - Mẹ nàng hỏi và đẩy khay bánh quy về phía Holly.

Bao tử Holly sôi ùng ục nhưng nàng không thể cho thứ gì vào bụng. Một lần nữa, nàng lại chẳng muốn ăn. Nàng hít một hơi thật sâu rồi kể cho mẹ nghe chuyện của nàng với Daniel, và về quyết định của nàng. Mẹ nàng lắng nghe một cách kiên nhẫn.

- Vậy con cảm thấy thế nào về anh ấy? - Bà Elizabeth hỏi và quan sát gương mặt con gái.

Nàng lại nhún vai:

- Con thích anh ấy, mẹ ạ, con có thích, nhưng…

Nàng lại nhún vai và im bặt.

- Có phải vì con chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ khác, đúng không? - Mẹ nàng nhẹ nhàng hỏi.

Holly xoa xoa tay lên trán:

- Ôi, con không biết nữa. Con chỉ cảm thấy hiện tại con không thể… - Nàng suy nghĩ một lúc - Daniel là một người bạn rất tuyệt. Anh ấy luôn ở bên cạnh khi con cần, luôn làm con mỉm cười, con thấy vui khi ở bên anh ấy. Nhưng con không biết liệu con có sẵn sàng cho một mối quan hệ khác hay không, mẹ ạ. Có lẽ là có và cũng có lẽ là không. Anh ấy không phải là Gerry và con cũng không muốn anh ấy là Gerry. Những gì con cảm thấy bây giờ là một cảm giác rất khác, nhưng nó dễ chịu.

Nàng tiếp:

- Con không biết con có thể yêu lại như ngày xưa con đã từng yêu hay không, con cảm thấy điều đó thật khó, nhưng biết đâu được, một ngày nào đó, con lại có thể.. thì sao..

Nàng nhìn mẹ với một nụ cười buồn.

- Thật ra con không thể biết được sự thật nếu như con không thử - Bà Elizabeth động viên - Quan trọng là chúng ta không được vội vàng quyết định chuyện gì, Holly ạ. Mẹ biết là con hiểu điều đó, nhưng tất cả những gì mẹ mong muốn là thấy con được hạnh phúc. Con xứng đáng được như thế, dù đó là với Daniel, người đàn ông hay mơ mộng, hay khi con chỉ muốn được ở một mình. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc mà thôi.

- Cảm ơn mẹ - Holly mỉm cười yếu ớt và ngả đầu vào vai mẹ. Điều đầu tiên nàng phải làm là trải qua một Giáng sinh không có Gerry.

- Vậy ra em trốn ở đây.

Holly quay lại, thấy Jack đang đứng sau lưng. Nàng khẽ mỉm cười và quay mặt lại, nàng cảm thấy không còn hứng thú với Jack vì thái độ của anh ấy trong thời gian gần đây. Có tiếng Jack thở dài và nàng có cảm giác tay anh đang vòng qua vai nàng.

- Anh xin lỗi.

Holly nhướn mày, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.

Jack nhẹ gật đầu với chính mình.

- Anh rất đáng bị đối xử như thế, Holly. Gần đây anh cư xử như một người mất trí. Và anh thật sự xin lỗi em.

Holly quay sang nhìn anh.

- Anh đã làm em rất thất vọng, Jack.

Anh nhắm mắt lại như thể đó chính là điều làm anh rất đau khổ.

- Anh biết, và anh thật sự xin lỗi - Anh nói, giọng còn khẽ khàng hơn trước - Chỉ là anh không biết phải làm sao cho tốt, Holly. Anh biết… em thật khó mà đối diện với…

- Cái chết của Gerry - Holly tiếp lời.

- Phải.

- Việc đó cũng không dễ dàng gì với em, anh biết đấy Jack.

Cả hai cùng im lặng.

- Nhưng anh đã giúp em gói ghém lại tất cả những đồ đạc của anh ấy và giúp em hoàn tất nguyện vọng của anh ấy dễ dàng hơn - Nàng vẫn tiếp tục - Anh đã ở đó bên cạnh em, nhưng rồi, tại sao anh lại đột nhiên biến mất?

- Chúa ơi, đó quả thật là một việc không dễ làm - Anh nói vẻ mặt rất buồn - Em đã rất mạnh mẽ, Holly. Không, nói đúng hơn em là một người rất mạnh mẽ. Nhìn lại tất cả những gì thuộc về Gerry làm anh đau đớn. Anh đang ở trong nhà cậu ấy và cậu ấy thì chẳng còn ở đó nữa.. Và rồi anh nhận thấy em gần gũi với Richard nhiều hơn, anh nghĩ có lẽ mình nên bước lùi lại phía sau bởi vì em đã có anh ấy. - Mặt anh đỏ bừng lên vì lời giải thích nghe có vẻ rất buồn cười.

- Anh thật là ngốc, Jack ạ - Holly nói và thụi thật mạnh vào bụng Jack - Anh nghĩ như thể là Richard dành lấy vị trí của anh vậy.

Anh mỉm cười.

- Ồ, anh không biết nữa, gần đây hai người trông như một cặp bài trùng ấy.

Holly bắt đầu nghiêm túc trở lại.

- Suốt một năm qua, Richard đã luôn chăm soc cho em - Và anh hãy tin em, qua chuyện lần này, một số người đã không ngừng làm em ngạc nhiên - Nàng cố ý nhấn mạnh từng từ - Hãy cho anh ấy một cơ hội, Jack.

Jack khẽ gật đầu khi hiểu ra ý Holly.

- Anh xin lỗi, Holly.

Holly vòng tay qua ôm Jack, nàng đã cảm nhận được cảm giác ấm áp thân thuộc như ngày nào bên cạnh người anh trai của mình.

- Em biết. Và em cũng thế. Em rất tiếc vì những gì đã xảy ra. Nhưng em vẫn rất cần đến anh, anh biết đấy.

- Holly - Jack ôm chặt đứa em gái vào lòng - Anh đang ở bên cạnh em đây. Anh sẽ không ích kỷ nữa và sẽ chăm soc thật tốt cho cô em gái bé bỏng của anh.

- Này, cô em gái bé bỏng này của anh có thể tự xoay xở được mọi việc đấy, cảm ơn anh nhiều - Nàng vờ hờn dỗi.

Từ trên cao, nàng nhìn những con sóng dữ dội ào ào lao vào bờ đá, ngọn sóng cao vút như chạm được đến trời cao. Họ cùng ngồi vào bàn ăn và lúc này, Holly cảm thấy thực sự thèm những món ăn ngon mẹ nấu đang bày ra trước mắt.

- Con vừa nhận được email của chị Ciara - Declan thông báo.

Mọi người ai nấy đều tỏ ra vui mừng.

- Người ta nói hôm nay sẽ có tuyết đấy - Holly thông báo rồi cúi xuống dùng món sườn dê nướng.

- Không, sẽ không có tuyết đâu - Richard vừa nói vừa bẻ bánh mì vào bát súp - Trời rất lạnh nên sẽ không có tuyết đâu.

Holly cau mày:

- Richard, sao lại có chuyện quá lạnh thì không có tuyết nhỉ?

Richard liếm mấy ngón tay rồi nói với vẻ hiểu biết:

- Trời thường bớt lạnh hơn một chút trước khi có tuyết đấy chứ.

- Ở Nam cực bây giờ chắc phải âm đến mấy trăm độ nhưng nó vẫn có tuyết đấy thôi - Holly không chịu đầu hàng.

- Nhưng nó là như thế đấy - Richard đáp lại lời Holly gọn lỏn.

- Anh nói thế nào mà chả được - Holly hờn dỗi.

- Thật ra anh ấy nói đúng đấy - Jack bấy giờ mới lên tiếng, mọi người ai nấy đều ngừng ăn chăm chú nghe, Richard cũng vậy. Đó không phải là Jack thường ngày. Thế là Jack tiếp tục giải thích tuyết sẽ rơi như thế nào còn Richard thì bổ sung bằng những dữ kiện khoa học. Họ nhìn nhau mỉm cười hài lòng với vai trò mới của mình là những "ông biết tuốt" - Chuyện gì cũng biết.

- Này, em cược với mọi người là hôm nay có tuyết đấy - Declan nói.

- Vậy thì em hãy để dành từ bây giờ đi vì các ông anh rất thông minh của em đã nói là không có tuyết rồi - Holly đùa.

- Vậy thì các anh cũng phải chuẩn bị tiền để trả cho em đi - Declan xoa xoa hai bàn tay vẻ đắc ý.

- Ôi, Chúa ơi - Holly reo lên, hồi hộp nhảy ra khỏi chiếc ghế nàng đang ngồi - Tuyết đang rơi kìa!

- Hóa ra chỉ là lý thuyết thôi nhỉ - Jack quay ra nói với Richard và cả hai cùng cười ồ khi nhìn thấy những bông tuyết trắng xóa nhè nhẹ đậu trên bệ cửa kính.

o0o

Holly kéo chiếc va li vào con đường lát sỏi và bỗng nhiên giật mình chúi người về phía trước vì nàng vừa bị ai đó lấn đường.

- Xin lỗi! - Một giọng nói the thé cất lên.

Nàng giận dữ quay lại, nhìn theo ả tóc vàng, dáng người cao với chiếc mông lắc qua lắc lại õng ẹo đi vào khách sạn. Holly chau mày: trông quen quen. Và rôi nàng mường tượng ra… Laura.

Ôi, không, nàng thầm nghĩ là cảm thấy sợ hãi. Tom và Denise mời cả Laura sao? Nàng phải nhanh chóng tìm Daniel để báo với anh ấy mới được. Chắc chắn là anh ấy sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy người phụ nữ đáng ghét ấy. Nàng vòng hai tay ra sau nắm thật chặt chiếc va li và lao đến quầy lễ tân.

- Ông Daniel ở phòng 342, thưa cô!

- Cảm ơn!

Đến trước cửa phòng, nàng gõ liên hồi cho đến khi nghe tiếng bước chân người ra mở cửa.

Nàng nín thở.

Lại là Laura.

- Em yêu, ai thế? - Nàng nghe giọng Daniel nói vọng ra và nhìn thấy anh bước ra từ phòng tắm.

- Là cô! - Laura trợn mắt kêu lên.

Holly đứng bên ngoài nhìn Daniel qua Laura rồi từ Laura qua Daniel. Bộ dạng của họ cho phép nàng đoán được rằng Laura sẽ đến dự buổi tiệc cưới này. Nàng nhận ra mình không có lý do gì để đứng đó nữa.

o0o

Denise hồi hộp nhìn Holly đang ngồi ngay chiếc bàn chính trong phòng tiệc cưới. Vài phút nữa, bài diễn văn của phù dâu chính sẽ bắt đầu. Holly căng thẳng, đôi tay vụng về lóng ngóng đặt trên đùi, miệng nhẩm đi nhẩm lại bài diễn văn trong đầu đến nỗi không nghe thấy những người trước nàng nói gì.

- Xin hãy thứ lỗi cho tôi nếu như tôi có hơi xúc động trong khi nói bởi vì chỉ là tôi đang rất hạnh phúc cho Denise trong ngày hôm này. Cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi… - Nàng ngừng lại và liếc nhìn xuống Sharon - À, chính xác hơn là một trong những người bạn tốt nhất của tôi.

Mọi người cười ồ lên.

- Và hôm nay, tôi rất hãnh diện về cô ấy và rất vui khi biết rằng cô ấy đã tìm thấy tình yêu với một người đàn ông tuyệt vời như Tom.

Holly mỉm cười khi thấy Denise rưng rưng nước mắt. Denise chưa khóc bao giờ.

- Tìm thấy một người bạn yêu và đáp lại tình yêu của mình là một điều kỳ diệu, một cảm giác kỳ diệu. Nhưng tìm thấy một người bạn đời, một người bạn tâm giao lại càng là một cảm xúc tuyệt vời hơn nữa. Người ta thường nói không có gì là mãi mãi, nhưng riêng tôi, tôi lại có một niềm tin vững chắc rằng, với một số người, tình yêu vẫn luôn sống mãi ngay cả khi chúng ta không còn trên cõi đời này nữa. Tôi biết rằng Denise đã tìm thấy một nửa cuộc đời của mình ở Tom. Denise, mình rất vui được nói với cậu rằng một mối liên kết như thế sẽ không bao giờ có kết thúc - Cổ họng nàng nghẹn lại, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp - Tôi vừa rất lấy làm vinh hạnh lại vừa rất sợ hãi khi Denise bảo tôi làm phù dâu cho cô ấy ngày hôm nay.

Mọi người vẫn im lặng.

- Nhưng tôi rất vui vì Tom và Denise đã mang đến cho tôi một cơ hội được chia sẻ những giây phút đẹp đẽ này cùng họ. Và đây, xin chúc cho họ có thêm được những ngày tươi đẹp nữa khi được sống bên nhau.

Mọi người reo hò chúc tụng và nâng li.

Holly trở lại chỗ ngồi của mình. Sharon ôm bạn vào lòng, nước mắt cô rươm rướm.

- Thật tuyệt vời, Holly.

Buổi tiệc bắt đầu.

Mắt Holly bỗng rưng rưng khi nhìn thấy Tom và Denise tình tứ dìu nhau đi trong điệu nhảy đầu tiên chào đón một cuộc đời mới. Nàng thầm nhớ đến cái cảm giác ấy khi ở cạnh Gerry trong lễ cưới của họ. Đó là một cảm xúc của sự hồi hộp, của hy vọng và hạnh phúc. Nàng đã rất vui mừng với từng giây phút sống bên cạnh Gerry, nhưng đã đến lúc nàng phải bước tiếp đoạn đường còn lại, trên đôi chân của chính mình, mang theo những ký ức êm đềm hạnh phúc, và những trải nghiệm sẽ giúp nàng biết phải sống thế nào để làm chủ tương lai của chính mình.

- Anh có thể cùng nhảy với em bài này không? - Một bàn tay chìa ra trước mặt nàng, là Daniel.

- Tất nhiên - Nàng vui vẻ trả lời và nắm lấy tay anh.

Cho phép anh được nói đêm nay em rất đẹp Holly.

- Vâng - Holly mỉm cười.

Nàng cảm thấy rất hài lòng với bản thân mình. Denise đã chọn cho nàng một chiếc váy màu hoa đinh tử hương rất đẹp và một chiếc áo ngắn vừa bó sát người để giấu bớt chiếc bụng hơi to. Một đường xẻ dài hai bên váy khiến nàng trông quyến rũ hơn. Còn Leo, với nguồn cảm hứng bất ngờ, đã giúp nàng có một mái tóc trông thật gọn gàng. Mái tóc được bới lên cao, vài lọn được thả rơi xuống vai một cách cố ý. Nàng cảm thấy mình xinh đẹp. Nàng cảm thấy nàng giống công nương Holly, và nàng tự mỉm cười với ý nghĩ ấy.

- Em có bài phát hiểu thật là hay - Daniel mỉm cười - Anh nhận ra mình thật ích kỷ khi nói những điều đó với em. Em nói em chưa sẵn sàng và anh đã không lắng nghe, anh xin lỗi.

- Bỏ qua đi Daniel. Tôi không biết tôi sẽ sẵn sàng trong bao lâu nữa. Nhưng cảm ơn anh đã có thể vượt qua được những cảm xúc đó với tôi thật nhanh - Nàng nhướn mày nhìn về phía Laura đang ngồi một mình với vẻ mặt không vui.

Daniel bặm môi.

- Anh biết điều đó có lẽ là hơi nhanh với em, Holly, nhưng khi em không gọi cho anh, anh đã đoán biết được rằng em thật sự chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Và khi trở về nhà để mừng lễ Giáng sinh và gặp lại Laura, ngọn lửa tình yêu trong anh bùng cháy trở lại. Em nói đúng, anh chưa bao giờ quên được cô ấy. Hãy tin anh, nếu như anh biết được rằng em đã yêu anh thì anh sẽ không đưa Laura đến buổi tiệc cưới này.

Holly mỉm cười với Daniel.

- Xin lỗi vì đã không gọi lại cho anh, Daniel. Chỉ là lúc đó tôi cần một chút thời gian cho riêng mình. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng anh là một kẻ ngốc.

Daniel thở dài.

- Anh biết anh và cô ấy phải nói chuyện với nhau, nhưng như em nói, với một số người, tình yêu vẫn cứ tồn tại mãi.

Holly hơi nhăn mặt.

- Ôi, đừng trích dẫn lời của tôi làm gì - Nàng cười - Phải, miễn là anh hạnh phúc.

Nàng thở dài một cách cố ý và Daniel phì cười.

- Anh hạnh phúc, Holly. Anh nghĩ anh không thể sống thiếu cái tính thất thường ấy - Anh liếc nhìn sang Laura, và đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn - Anh cần yêu anh một cách đam mê, không biết là cuộc đời anh sẽ tồi tệ hơn hay hạnh phúc hơn nhưng Laura là một người như thế. Còn em, em có hạnh phúc không?- Anh nhìn vào khuôn mặt nàng.

Holly suy nghĩ về điều đó.

- Đêm nay tôi hạnh phúc. Tôi cũng phải lo lắng cho ngày mai. Nhưng tôi sẽ vượt qua.

Cuối buổi tiệc, Holly nép mình vào giữa Sharon, John, Denise, và Tom.

- Năm… bốn.. Ba.. Hai.. Một! Chúc mừng năm mới!

Mọi người reo hò. Những quả bong bóng đầy màu sắc được cột lại thành chùm tung bay khắp phòng.

o0o

Holly lật nhanh cuốn tạp chí Thời Đại Mới xem trang nào có in ảnh đám cưới của Denise và Tom. Không phải ngày nào cũng có đám cưới của một trong những DJ hàng đầu Ailen với một trong "nữ diễn viên chính" của cuốn phim "Những cô gái và Thành phố về đêm" như thế đâu.

- Này! - Người chủ tiệm báo gắt gỏng nhìn nàng - Đây không phải là thư viện. Hoặc là cô hãy mua lấy mà đọc hoặc là cô hãy bỏ nó xuống.

Holly thở dài và bắt đầu nắm lấy mỗi đầu báo một tờ như lần trước. Một hàng người dài đang xếp hàng sau lưng nàng. Holly khẽ mỉm cười và vẫn vờ như không phải vội vã gì. Nàng lấy thêm vài thanh sô cô la, mấy gói kẹo rồi đặt lên quầy tính tiền.

- Ồ, ông có thể làm ơn lấy thêm cho tôi một chiếc túi được không? - Nàng ngước nhìn lên ông chủ tiệm và cười thật tươi.

- Cảm ơn - Holly cầm lấy chiếc túi rồi từ từ bước về phía cửa. Khi nàng vừa định đẩy cánh cửa ra thì bên kia lại có người đẩy vào. Mọi thứ trên tay nàng rơi tung tóe ra sàn.

- Tôi thật sự xin lỗi - Người đàn ông nói và cúi xuống giúp nàng.

- Ôi, là cô! Người nghiện sô cô la - Holly giật mình nhìn lên.

Đó là người đàn ông với đôi mắt màu xanh rất lạ, người đàn ông đã giúp nàng lần trước.

- Chúng ta lại gặp nhau. Holly có phải không? - Anh ta mỉm cười và đưa lại cho nàng những thanh kẹo.

- Đúng thế. Rob có phải không? - Nàng mỉm cười.

- Cô có một trí nhớ thật tốt.

- Anh cũng thế - Nàng dồn hết moi thứ vào túi rồi đứng dậy.

- À, chắc là sẽ có lần nào đó tôi sẽ tiếp tục đụng phải cô - Rob mỉm cười và từ từ bước vào hàng người đang chờ đợi.

Holly nhìn theo anh, vẫn còn nguyên cảm giác ngạc nhiên. Cuối cùng nàng tiến về phía anh.

- Rob, hôm nay anh có rỗi để cùng tôi đi uống một tách cà phê không? Nếu anh không rỗi thì cũng không sao. - Nàng bặm môi.

Anh mỉm cười và hơi bối rối nhìn xuống, có lẽ anh đang tìm chiếc nhẫn cưới trên ngón tay nàng.

- Ồ, anh đừng lo về nó - Nàng đưa ngón tay ra - Bây giờ nó đã là một kỉ vật rồi.

Anh gật đầu hiểu ra.

- Vâng, vậy thì tôi sẽ rất vui được đi cùng cô.

Họ băng qua đường và cùng hướng về quán Greasy Spoon.

- Nhân tiên, tôi cũng muốn xin lỗi cô vì.. Lần trước…

Holly khẽ mỉm cười môt mình khi ngồi xuống bàn đợi anh mang thức uống lại. Trông anh ấy có vẻ rất dễ mến. Bên ngoài ô cửa sổ, làn gió xuân nhè nhẹ thổi, những cành lá non óng ánh trong nắng mới cũng nhảy nhót vui đùa. Nàng nghĩ về những điều mình đã học được, nghĩ về con người nàng của một năm trước và môt năm sau. Nàng đã được người đàn ông mà nàng yêu tha thiết dẫn dắt trong suốt một năm qua, nàng đã đón nhận tất cả những lời khuyên ấy, đã cố hết sức để tự chữa lấy vết thương của chính mình.

Giờ đây, nàng đã có một công việc mà nàng yêu thích, nàng cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình, nàng tin rằng nàng sẽ có thể chạm đến được những ước mơ từng một thời ấp ủ.

Nàng là người đã từng có những thiếu sót, là người từng cảm thấy chán nản với cuộc đời mình và luôn cảm thấy việc bước ra khỏi giường để đi làm là thật sự khó khăn. Nàng từng là người hầu như ngày nào cũng ủ rũ, là người thường tự hỏi lý do nào khiến nàng phải tiếp tục sống trên cõi đời này - Từ khi mất Gerry.

Nhưng dù vậy, nàng còn là một người có hàng triệu triệu ký ức hạnh phúc, người biết rất rõ một tình yêu đích thực là như thế nào và đã sẵn sàng tiếp tục sống hết mình cho cuộc sống, cho tình yêu để lại có thêm được những ký ức mới. Cho dù điều đó sẽ xảy ra vào mười tháng sau hay mười năm sau nữa, nàng cũng sẽ làm theo những gì Gerry căn dặn. Bất kể khó khăn nào đang đợi ở phía trước, nàng tin rằng mình nhất định sẽ vượt qua.

Và cuộc sống vẫn tiếp tục.

Hết --------------------------------
style="padding-top: 15px;">class="sig_02">class="sig_03">class="sig">class="signature_div">class="sig_05">class="sig_06">
Về Đầu Trang Go down
 

PS I LOVE YOU <PART VIII>

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» PS I LOVE YOU < PART II>
» PS I LOVE YOU <PART III>
» PS I LOVE YOU <PART IV>
» PS I LOVE YOU <PART V>
» PS I LOVE YOU <PART VI>
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tập đoàn Nghé B2 BTX-BH :: Thế Giới Truyện :: Truyện dài kì-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất